“Đông Phương Nhiêu cô có biết xấu hổ không? Dám nói tôi chướng mắt, cô không nhìn xem tay tôi tại ai mà bị phỏng, Đông Phương Nhiêu, làm sai còn không hối lỗi, thế đạo gì đây?” Lâm Hạnh Nhi nói cũng cực lớn, lúc này đã có một vài người đến đây nhìn hai người tranh cãi, vì không biết rõ tình huống, cũng không dám đi lên nói chuyện. Nghe Lâm Hạnh Nhi nói thế, nhất tề gật đầu, đã hiểu, thì ra là Đông Phương Nhiêu cầm trà nóng làm phỏng Lâm Hạnh Nhi, còn không nhận lỗi, nữ nhân này quá sắc bén quá không giảng lý. Dù sao mọi người đều biết Đông Phương Nhiêu và Lâm Hạnh Nhi xưa nay không hợp, về phần lý do thì trong lòng mọi người cũng hiểu. Đông Phương Nhiêu trong lòng bọn họ vốn là nữ nhân có tâm kế lại cực kỳ ác độc, có chuyện gì mà cô ta không làm được ?
Đông Phương Nhiêu giận quá hóa cười, dù sao những người trước mắt này rồng rắn một ổ, vết phỏng còn đó, Lâm Hạnh Nhi muốn nói thế nào chẳng phải là theo toan tính của ả thế ấy, vô luận cô nói gì cũng không có một người tin, cô còn gì để nói ?
Dứt khoát nhặt kịch bản lên ngồi xuống ghế xem kịch bản, làm như mắt điếc tai ngơ, đợi mọi người ngưng chiến tản đi .
Ta là tiểu hài tử nhỏ nhoi, đâu có nhiều thời giờ bồi mấy cô tranh giành tình nhân, làm càn làm quấy? Có thời gian ở chỗ này bới móc, còn không bằng tốn thêm chút thời gian nghiên cứu kịch bản kỹ lưỡng, diễn kỹ tam lưu, ca hát tam lưu, ngay cả vu oan người cũng dùng thủ đoạn tam lưu, buồn cười nhất chính là có người tin .
Xem chút kịch bản nhận được biên soạn thế nào? Nếu như Lâm ca ở đây không thể không cười nhạo bọn họ!
Sớm mắng cho bọn họ một trận, có cô Đông Phương Nhiêu ở đây sao chứa được những diễn viên nhỏ phách lối như vậy. Chỉ tiếc nhớ lại chuyện cũ mà buồn, một buổi sáng tỉnh lại, cái gì cũng thay đổi.
Đông Phương Nhiêu bị Lâm Hạnh Nhi khơi mào, hỏa khí trong lòng cũng không tiêu tán. Đầu tiên là bị Ngô Hạ Ngự thống mạ một hồi không nói, lại bị Lâm Hạnh Nhi ô miệt bới móc, tượng đất cũng phải phát tính. Đông Phương Nhiêu là người không phải thần, dĩ nhiên cũng sẽ tức giận, chẳng qua là khinh thường một đám thông minh chuyện thương đô vi phụ cũng tin. Nói không hiểu, mắng không nghe, cô không có nhiều thời gian lãng phí như vậy. Lần sau gặp được Phương Diễn Phương thiếu gia, nhất định phải nghĩ biện pháp đem miệng xuất ác khí một chút, ngay cả tối qua khi dễ cô cùng nhau trả lại cho anh! Đông Phương Nhiêu giận dữ nghĩ thầm, sắc mặt vẫn bình thản như thường.
Lâm Hạnh Nhi thấy Đông Phương Nhiêu không để ý tới mình, xem cô như dạng tôm tép nhãi nhép ở chỗ này tự biên tự diễn, thật là vạn tiễn xuyên tâm, lửa giận đằng đằng bốc lên, không chút suy nghĩ giơ hai tay đẩy Đông Phương Nhiêu, trong miệng khiêu khích: “Hách Giai Giai, nói xin lỗi! cô quá không nói đạo lý rồi, hôm nay cô không xin lỗi tôi với cô không xong!”
Đông Phương Nhiêu bị lực đạo mãnh liệt dùng sức đẩy, cô hoàn toàn không có chuẩn bị, lúc ấy nhìn hồ nước này ba quang lăn tăn rất là xinh đẹp, liền đặt ghế rất gần mặt nước hồ, ai biết Lâm Hạnh Nhi tự nhiên nổi điên liều mạng đẩy?
Đông Phương Nhiêu ngồi trên ghế lắc lư một cái cả người cùng ghế ngã xuống.
“Phốc thông” một thanh âm vang lên, chỉ nghe được có người kêu to: “Chết rồi, rơi xuống nước rồi!”
“Mau, còn không mau đi cứu người!”
Nước ào vào tai mắt mũi miệng, lỗ tai ong ong, há miệng hít vào một họng đầy nước, sặc một tiếng nước lại tiến vào. Kỳ dị nhất là đầu vẫn còn tỉnh, uống rất nhiều nước không cách nào hô hấp, vẫn thấy có người nhảy xuống, nhìn hình thể chỉ biết là nam, Đông Phương Nhiêu không quản là ai, bắt được cánh tay liền nắm chặt, quá khổ sở!
Đông Phương Nhiêu là một con vịt cạn, từ nhỏ tới lớn không biết bơi lặn.
Người nọ một tay ôm eo Đông Phương Nhiêu, lúc này nam nữ thọ thọ bất thân cái gì, sống chết trước mắt, bảo vệ tánh mạng quan trọng hơn, ai còn quản được nhiều. Đông Phương Nhiêu còn chưa có ôm lấy ôm để nam nhân kia không thả là may lắm rồi!
Người nọ cứu không muộn, gần như Đông Phương Nhiêu vừa rơi xuống nước mấy giây sau liền nhảy xuống rồi, dù chỉ mấy giây Đông Phương Nhiêu cũng đã uống không ít nước, được kéo lên bờ bắt đầu ho khan mãnh liệt, lỗ mũi cổ họng cũng bị sặc nước, nước mắt cũng trào ra, cặp mắt đỏ bừng, nhắc tới rất khó chịu.
“Lâm Hạnh Nhi, cô làm cái quái gì vậy hả? !” Đông Phương Nhiêu ho khan nửa ngày, mới để ý tới người nhảy xuống cứu mình là ai, lần đầu tiên cô thấy Ngô Hạ Ngự lớn tiếng rống Lâm Hạnh Nhi như vậy, bình thường đều gọi Hạnh Nhi ơi Hạnh Nhi à, ngay cả họ cũng lượt bỏ.
Đông Phương Nhiêu thấy Lâm Hạnh Nhi bị rống, trong lòng một trận sảng khoái, sau đó ho dữ dội, nhém chết chìm, quá đau khổ!
Nhưng lúc này không ai quan tâm Đông Phương Nhiêu, vốn không có giao tình, thời điểm cô bị Lâm Hạnh Nhi đẩy xuống mọi người đều là quần chúng vây xem, hai người cãi vả cũng không có một người tới khuyên nhủ, hiện tại được cứu lên mới đến giả lả quan tâm, không phải là quá giả tạo sao? Hơn nữa bọn họ quan hệ vốn không tốt. Mặc dù đẩy Đông Phương Nhiêu xuống nước đích xác là Lâm Hạnh Nhi không đúng, nhưng cô ấy cũng không phải cố ý, ai bảo Đông Phương Nhiêu mắt cao hơn đầu ngạo mạn như vậy, làm phỏng người ta còn không nói xin lỗi, theo bọn họ thấy kết cục này cũng là đáng đời.
Hiện tại sự chú ý của mọi người bị Lâm Hạnh Nhi và Ngô Hạ Ngự hấp dẫn, ai biết đạo diễn Ngô Hạ Ngự động tác mau lẹ, vừa nghe có người rơi xuống nước liền nhảy xuống, hiện tại người đã cứu lên, nhưng vấn đề là Đông Phương Nhiêu không phải tự mình không cẩn thận té xuống, tất cả mọi người đều thấy, cô bị Lâm Hạnh Nhi đẩy.
Ngô Hạ Ngự hỏi hai ba lần, không ai lên tiếng, đến lần thứ tư trực tiếp bắt được Lâm Hạnh Nhi, đoán sao mà chuẩn như vậy?
Lâm Hạnh Nhi bị Ngô Hạ Ngự rống, toàn thân chấn động, quen biết hai ba năm rồi, Ngô Hạ Ngự cho tới bây giờ chưa từng lớn tiếng với cô như vậy.
“Tôi.. .. . .” Lâm Hạnh Nhi muốn nói cũng không biết nên nói như thế nào. Mọi người đều thấy, muốn phản bác cũng không thể phản bác, nhưng bị Ngô Hạ Ngự mắng trước mặt bao nhiêu người như vậy cảm thấy xấu hổ cùng không cam lòng, ưỡn ngực nói: “Đều là lỗi của Hách Giai Giai, nếu không phải cô ấy dùng nước trà giội tôi trước, còn không xin lỗi, lại nói lời nhục mạ tôi, tôi nhất thời không cẩn thận mới lỡ tay đẩy cô ấy rơi xuống nước?”
Cảm thấy còn chưa đủ, tức giận nói: “Hơn nữa tôi cũng không phải cố ý, tôi làm sao biết đẩy nhẹ một cái cô ấy đã ngã rồi? Nhất định là cô ấy muốn hại tôi nên cố ý té xuống, quá hiểm!”
Nói xong, ánh mắt hướng bốn phía, tìm kiếm đồng minh. Quả nhiên, có mấy người đứng ra nói “Đúng”, hoặc gật đầu một cái đồng tình với Lâm Hạnh Nhi.
Đông Phương Nhiêu nghe đến đó, cũng không ho tiếp, trong lòng cười lạnh, rồng rắn một ổ, thật là rồng rắn một ổ. Trắng có thể nói thành đen, đen cứng rắn cũng có thể uốn éo thành trắng, lời từ miệng bọn họ mà nói ra, heo cũng có thể bay trên trời chứ đừng nói chi là leo cây.
Ngô Hạ Ngự sắc mặt đen như mực, ai cũng có thể nhìn ra đại đạo diễn hắn tâm tình vô cùng không tốt, không ai dám nói chuyện, cũng không có người dám đi trêu chọc hắn. Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Hạnh Nhi trầm mặc một hồi, mới đem tầm mắt nhắm ngay Đông Phương Nhiêu, nói: “Cô nói đi làm sao vậy?”
Đông Phương Nhiêu hừ lạnh một tiếng, “Tôi còn có thể nói thế nào?”
Coi như là bị chó cắn, chẳng lẽ còn muốn cắn trả lại? Cô không đến mức cầm thú như vậy.
Ngô Hạ Ngự thấy Đông Phương Nhiêu không nhúc nhích, trong mắt mơ hồ có lửa giận nổi lên, chuyện khác hắn không nói, hắn ở studio cách nơi này có một đoạn, tận mắt thấy Lâm Hạnh Nhi đẩy cô vừa nhanh vừa mạnh, không phải là không cẩn thận, hoàn toàn là cố ý, hỏi cô, cô lại có bộ dáng này? Người khác nói cái gì chính là cái gì, tuyệt không giải thích?
Phải biết lời Lâm Hạnh Nhi nói ra toàn bộ đổ lỗi cho cô, cô một chút cũng không cảm thấy ủy khuất sao?
Ngô Hạ Ngự nhìn Đông Phương Nhiêu lại bắt đầu trưng ra cái dạng việc gì cũng không liên quan đến mình, chỉ lo vỗ ngực ho khan, cái trán còn có gân xanh đang nhảy nhót.
“Tôi biết, không phải Hách Giai Giai đem nước trà giội Lâm Hạnh Nhi, là Lâm Hạnh Nhi tự mình đụng vào, tự làm phỏng .” Lý Hàm trầm mặc nói, “Đạo diễn, tôi tận mắt thấy, tuyệt không giả dối.”
Người chung quanh nghe một hồi xôn xao, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, làm như không tin Lý Hàm nói là sự thật. Nếu như Lý Hàm nói là thật, Lâm Hạnh Nhi kia hoàn toàn nói láo sao? Còn đẩy Hách Giai Giai xuống nước quá không phải rồi! Hơn nữa Lý Hàm cùng Lâm Hạnh Nhi quan hệ cũng không tốt, ai cũng nghi ngờ Lý Hàm có thể hay không vào lúc này bôi đen Lâm Hạnh Nhi, cho nên rất nhiều người ôm thái độ bán tín bán nghi.
“Lý Hàm, cô nói dối!” Lâm Hạnh Nhi nhảy dựng lên, giống như mèo bị chọc giận.
“Hạnh Nhi cô đừng nói nữa.” Ngô Hạ Ngự nhướng mày, gắt gao nhìn chăm chú vào Đông Phương Nhiêu: “Hách Giai Giai, Lý Hàm nói có đúng đều là thật không?”
Đông Phương Nhiêu cũng hết sức kinh ngạc Lý Hàm đứng ra nói giúp mình, cô ta bình thời mặc dù đối với mình không đến nổi lãnh ngôn lãnh ngữ phục dịch xem thường, nhưng không cần thiết cũng sẽ không nói chuyện, gặp thoáng qua cũng không có bắt chuyện, nói thật, lúc này Lý Hàm đứng ra nói giúp, bất kể là từ loại lý do nào, Đông Phương Nhiêu vẫn có chút cảm động.
“Ừm, cùng Lý Hàm nói là một dạng.” Đông Phương Nhiêu gật đầu một cái, nếu Lý Hàm nói như vậy, cũng không thể nói cô ấy nói là giả đi? Người khác đứng ra giúp mình, không nên lôi cô ấy xuống nước.
“Sao vừa rồi hỏi cô, cô không nói?” Ngô Hạ Ngự lại hỏi, chân mày không dãn ra chút nào
Đông Phương Nhiêu phản thần cười một tiếng, “Tôi nói các người sẽ tin?”
Rất nhiều người cũng lặng yên, lời Hách Giai Giai cùng Lâm Hạnh Nhi mà nói..., bọn họ sẽ tin người nào ? Đáp án không phải rất rõ ràng sao? Ít nhất sẽ không tin Đông Phương Nhiêu.
Như vậy như vậy.. .. .. Lâm Hạnh Nhi không phải là một mực nói láo sao?
Lâm Hạnh Nhi cũng cảm nhận được tầm mắt hoài nghi của mọi người, hai gò má đỏ bừng, nổi giận, quát: “Tôi nói đều là thật, các người tại sao tin bọn họ không tin tôi? Lý Hàm cùng Hách Giai Giai ghét tôi các người chẳng lẽ không biết? Lý Hàm trước kia khi dễ tôi thế nào các người chẳng lẽ cũng không biết? Bọn họ bây giờ hợp lực để hãm hại tôi, các người thế nào tin các cô ấy không tin tôi? ! Có phải muốn tôi học Hách Giai Giai nhảy xuống nước các người mới bằng lòng tin, được! Vậy tôi nhảy!”
Vừa nói định nhảy, bị Ngô Hạ Ngự đứng bên cạnh một tiếng níu lại: “Lâm Hạnh Nhi cô nổi điên cái gì? Ai nói không tin cô? Nhảy hồ xuống nước chơi vui lắm hả? !”
“Đứng yên cho tôi!” Nói xong hung hăng trợn mắt nhìn một vùng người xem, “Vừa rồi nhiều người đứng ở đây như vậy, làm ăn cái gì không biết? ! Cứ mặc cho hai cô ấy gây gổ làm càn, nhìn người ta gây gổ rất ngon mắt đi? Xem rất thích? Rất vui vẻ?”
Thấy một nhóm người kia rúc bả vai không lên tiếng, lạnh giọng nói: “Tháng nầy trừ một nửa tiền lương! Quay xong tự mình viết giấy phạt đưa cho tài vụ, đừng để tôi giúp các người viết!” Trong ánh mắt sắc bén muốn giết người nói ra rất rõ ràng, nếu để tôi viết cho các người cũng được, các người liền tự mình về nhà mình kiếm ăn đi!
Những người bị phạt không ngừng than khổ, ai biểu lòng hiếu kỳ quá nặng, nhiều chuyện chạy tới xem trò vui? Bị phạt coi như xong đi, còn lạc vào đám sương mù, chuyện này rốt cục ai đúng ai sai a? Ông nói ông có lý bà nói bà có lý, bọn họ vẫn không rõ a.. .. . .
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]