Vũ ca không đến sân bay đón Đông Phương Nhiêu mà đón trước cửa biệt thự, lúc tắc xi đến hình ảnh cô thấy là Vũ ca đang đứng dựa cửa viện lo lắng ngóng cổ chờ. Đợi tắc xi vững vàng dừng lại, Đông Phương Nhiêu bước xuống, Vũ ca liền chạy “Bịch” “Bịch” “Bịch” tới.
“Giai Giai, sao giờ em mới tới, vội chết anh rồi.” Dứt lời đưa tay đón balo Đông Phương Nhiêu.
“Sao anh không vào nhà?”
Không ngờ Vũ ca lại chờ ở đây, ở nước Y gọi điện thoại nói hôm nay sẽ về, Vũ ca muốn đến nhưng cô thấy không cần thiết thuận miệng cự tuyệt luôn. Theo lý thuyết phòng ốc cũng trùng tu xong, hành trình cũng đã lên kế hoạch đâu vào đấy. Lẽ ra mấy ngày nay Vũ ca sẽ không có việc gì làm, sao không ở nhà nghỉ ngơi chạy tới đây làm gì?
“Haizz, gấp muốn chết còn vào nhà cái gì.” Vũ ca đeo balo trên lưng, từ trong túi quần lấy chìa khóa mở cửa. Chìa khóa có tổng cộng ba cái, sửa nhà hoàn thành Vũ ca đến thành phố S giao cho Đông Phương Nhiêu hai chìa, hắn giữ lại một chìa, phòng hờ bổ sung thêm đồ vật gì đó vào trong nhà, cũng như thuận tiện thỉnh thoảng ba ngày năm ngày giúp Đông Phương Nhiêu trông nhà một lần.
“Sao thế?” Hai người vào đại sảnh. Vũ ca làm việc hiệu suất không phải tốt bình thường, Đông Phương Nhiêu nhìn lướt qua, quả nhiên trùng tu rất hợp ý mình, gần đây cô gặp liên tiếp hai ba xì căng đan, hắn vừa bận rộn ứng phó vừa lo chuyện phòng ốc, thật là khổ cực không ít. Phải ghi nhớ cuối năm đưa bao lì xì thật to mới được.
“Sao trăng cái gì? Báo em biết lịch trình tối nay chứ sao nữa.” Vũ ca thở dài một hơi, “Anh nói nè Giai Giai, em đừng xem điện thoại là vật trưng bày mãi chứ, thời điểm thích hợp cũng nên cho nó phát huy một chút công hiệu, chứ không mỗi lần có việc gấp muốn tìm em khiến lòng anh như lửa cháy, muốn mổ bụng tự sát luôn vậy đó.”
Đông Phương Nhiêu bị Vũ ca nói lẫy chọc cười, gặp phải Vũ ca nhìn chằm chằm, “Xe em anh cho người đậu trong gara tầng hầm rồi đấy, đã bảo dưỡng theo định kỳ đầy đủ, nhanh chóng dọn dẹp rồi sửa soạn đi, tối nay có một lễ trao giải, địa điểm ở hội trường BS khu Vân Sơn, anh còn đang lo em không về kịp, vậy thì rất đáng tiếc .”
“Lễ trao giải?” Gì đây? Cái này không phải nên thông báo sớm sao? Đông Phương Nhiêu còn định ngủ một giấc thật ngon, ngày mai ở nhà nghỉ ngơi, sau đó mới bắt đầu làm việc.
“Đúng vậy, là lễ trao giải hàng niên, phân lượng loại một, chẳng qua chỉ mang tính chất khu vực, dĩ nhiên kém hơn lễ trao giải Tinh Huy bao trùm phạm vi cả nước, nhưng có vẫn hơn không. Anh thấy chẳng có ai gọi tới còn tưởng chúng ta không có tên trong bảng đề cử, kết quả hôm trước mới gọi tới mời em tham dự, đã xác định em sẽ có tên trong giải thưởng nào rồi nên nhất định phải trình diện.” Nói xong còn lắc đầu một cái, thêm một câu, “Sốc thật .”
Đông Phương Nhiêu cũng gật đầu theo, còn hai ba ngày sắp trao giải mới thông báo, quá sốc.
Nói xong hai người liền hành động, cái phòng này ngoại trừ gia cụ cùng đồ dùng hàng ngày còn lại rỗng tuếch, trừ một rương hành lý để Vũ ca mang về trước, trước mắt không có gì cả.
Bằng tốc độ nhanh nhất đến tiệm thẩm mỹ làm bảo dưỡng đơn giản, nhờ thợ trang điểm làm tạo hình hóa trang, chọn lễ phục giầy, ba tiếng rưỡi giải quyết xong toàn bộ, tới hội trường đúng tám giờ, vãn hội tám giờ rưỡi mới bắt đầu.
Xe dừng ở lối vào, vừa xuống xe chính là thảm đỏ, hai bên lề vô số ký giả lóe tia sáng đèn huỳnh quang, vô số người hâm mộ gào thét chói tai.
Đông Phương Nhiêu phơi nắng một tuần lễ, làn da khẩn cấp cứu hộ hiệu quả hơn phân nửa, tuy vẫn còn đen, nhưng so với lúc vừa xuống máy bay đã nhẵn nhụi bóng loáng hơn nhiều.
Xuống xe tạm chia tay Vũ ca, vị trí minh tinh điện ảnh đã xếp cố định, Đông Phương Nhiêu đi vào liền có nhân viên dẫn đường bước lên thảm đỏ, qua cửa, từng bước từng bước xuống bậc thang đi tới hàng ghế thứ hai. Vũ ca từ một cửa bên hông đi vào, an vị ở thính phòng.
Hội trường đã tới không ít người, Đông Phương Nhiêu bước ngang qua mọi người rối rít quay đầu ánh mắt chăm chú soi tới, may là người cùng ngành, đối với cô không quá hiếu kì. Đông Phương Nhiêu giao tiếp tương đối nhỏ, trừ những diễn viên từng cùng quay phim, trên căn bản chưa quen ai khác. Hết lần này tới lần khác xì căng đan lại từng cái sôi nổi, hơn nữa mấy tháng gần đây xem như là nhân vật chủ chốt trên tin tức điểm nóng, chỉ dựa vào một phim điện ảnh, một bộ kịch truyền hình liền nhanh chóng nhảy lên hồng. Đây là lần đầu tiên Đông Phương Nhiêu xuất hiện chân chính trên danh nghĩa buổi lễ trao giải, hơn một tháng nữa –Buổi trao giải Tinh Huy mới cử hành.
Đông Phương Nhiêu nhận được hai đề cử: diễn viên mới xuất sắc nhất và nữ chính xuất sắc nhất. Giải thưởng diễn viên mới xuất sắc nhất thì khỏi nói tới, tuy nói phân lượng cũng có, nhưng kém hơn rất nhiều so với giải thưởng nữ chính xuất sắc nhất. Giải thưởng nữ chính xuất sắc nhất của lễ trao giải Tinh Huy chính là mục tiêu của mỗi nữ diễn viên trong giới văn nghệ này. Lại không nói giải thưởng cuối cùng có rơi vào tay Đông Phương Nhiêu hay không, bằng điểm này cũng đã đủ khiến mọi người chú ý. Hơn nữa năng lực diễn xuất của Đông Phương Nhiêu quá rõ ràng, diễn kỹ tinh xảo như vậy người khác nhìn vào khó mà hình dung cô chỉ là một tân nhân.
Hôm nay có cơ hội gặp mặt, đương nhiên mọi người sẽ chú ý quan sát một chút.
Đông Phương Nhiêu không phải không quan tâm, nhưng khóe miệng vẫn mỉm cười thản nhiên một đường đi tới chỗ ngồi của mình mới thoáng tháo xuống nét cười xã giao. Đông Phương Nhiêu không thích xuất hiện ở mấy buổi lễ cũng như giao thiệp trong các yến hội. Không chỉ phải chú ý từng hành động, cử chỉ phải đúng mực, phải mỉm cười, phải lễ phép, càng không thể thiếu ngôn hành khách sáo khiến cô cảm thấy rất gò bó, trói buộc.
Xem ra hôm nay rất nhiều người đến sớm, Đông Phương Nhiêu trên căn bản là tới đúng giờ, vào cửa đến hội trường tìm chỗ ngồi tốn không ít thời gian, đại khái còn hơn 10' nữa buổi lễ trao giải bắt đầu. Người tới dần đông đúc, hội trường xôn xao nhộn nhịp, chỗ ngồi bên trái Đông Phương Nhiêu trống không, người bên phải thì cô không quen, dĩ nhiên tin tức trên báo có thấy nhưng lần đầu tiên gặp trực tiếp. Chào hỏi lẫn nhau xong không có lời gì tán gẫu.
Đông Phương Nhiêu nhìn những người ngồi ở hàng thứ nhất, ngược lại quen biết không ít, Lý Như Cửu, Nghi Hạo Đông, Thi Lam Lam, Ngô Hạ Ngự, Ngô Minh Hạo đều ở hàng này. Chỉ là bọn họ đang trò chuyện náo nhiệt, lại chẳng quay mặt về phía sau nên không phát hiện ra cô. Hơn nữa cách Đông Phương Nhiêu nhiều ghế ngồi, muốn gọi phải tiến lên mấy bước, tất cả mọi người đã vào chỗ ngồi đàng hoàng, đi tới đi lui sẽ ngăn trở người khác, mới vừa rồi đang nhìn chăm chú sân khấu Đông Phương Nhiêu đã cảm thụ qua lần thứ nhất, y như hàng rào raii len lỏi qua, đâm vào chỗ nào chỗ đó đau nhứt, cô không muốn trải qua lần thứ hai đâu, vì vậy quyết định ngoan ngoãn ngồi tại chỗ chờ tới khi họ thấy, dù hiện tại không phát hiện, đợi lúc trao giải người chủ trì gọi tên cô, tự nhiên sẽ biết thoi.
Vị trí bên tay trái vẫn trống không, cuối cùng trước lúc buổi lễ bắt đầu mấy phút người đó cũng xuất hiện. Đông Phương Nhiêu thấy người nọ, thiếu chút nữa dạ dày quặn đau. Người nào xếp vị trí chỗ ngồi vậy? Cũng quá ác rồi?
Bên trái cô là Lý Cảnh Điềm!
Lý Cảnh Điềm nhìn thấy Đông Phương Nhiêu nở nụ cười thật tươi, người cũng như tên, ngọt ngào tận xương. Đông Phương Nhiêu trên mặt cũng cười không chút sơ hở, chào hỏi gật đầu hàn huyên tất cả quy trình đầy đủ hết, nhưng trong lòng lại hỏi hang tổ tông của người xếp vị trí mắng hơn mấy trăm ngàn lần.
Cố ý đi?
Nhất định là cố ý mà!
Còn ngại tin tức giữa các cô chưa đủ nóng, bất quá là lễ trao giải thôi mà, lại còn sắp đặt ác như vậy! Còn có thiên lý hay không?
Sự kiện phi trường còn chưa đủ, hiện tại trên buổi lễ trao giải còn làm tới như vậy.
Là ngại ngày mai tin tức trên trang đầu quá ít, cố ý tạo cho độc giả thêm chuyện náo nhiệt sao?
Này còn chưa đủ, hàng trước Ngô Minh Hạo bên cạnh cũng có một vị trí trống, vẫn không có tới người. Hiện tại Đông Phương Nhiêu cũng thấy người ngồi lên vị trí kia. Còn có thể là ai? Cùng Lý Cảnh Điềm một trước một sau xuất hiện, hôm nay Đông Phương Nhiêu vừa bước khỏi cửa lớn sân bay còn nhìn thấy xe của anh, không phải minh tinh nhưng so với sự xuất hiện của đại bài còn thu hút hơn, không phải Phương Diễn thì ai?
Lâm Hạnh Nhi cũng đến, hàng thứ ba, Đông Phương Nhiêu lúc nãy có thấy qua.
Hôm nay thật đông vui, tất cả mọi người đều có mặt đủ. Cho nên nói cái này vòng thật nhỏ, đi đâu cũng gặp. Người chủ trì đã ra sân, Đông Phương Nhiêu nhìn về phía khán đài, nhạy cảm nhận thấy một tầm mắt từ phía dưới bên phải bắn tới đây, nhưng rất nhanh dời đi.
Có thể anh cũng không ngờ một ngày sẽ gặp cô đến hai lần?
Đông Phương Nhiêu trong lòng cười khổ, âm thầm cảm thán, khẽ ngồi thẳng, tiếp tục đem lực chú ý phóng trên sân khấu, nếu đã vậy rồi, còn biết làm sao? Đợi trao giải xong tranh thủ về sớm một chút, tắm rửa rồi đi ngủ. Đủ mệt mỏi rồi.
Đối với những tầm mắt nóng hừng hực tò mò nhìn mình và Lý Cảnh Điềm, cô đều xem như không khí, qua nửa tiếng, Đông Phương Nhiêu mới biết giải thưởng Lý Cảnh Điềm tới tranh lấy, là nữ ca sĩ xuất sắc nhất.
Khi Lý Cảnh Điềm tiến lên tiếng vỗ tay nổi lên như sấm, cô ấy lên sân khấu thể hiện một ca khúc chủ đề trong album mới phát hành gần đây, vừa nhảy vừa hát, khán phòng hết sức bốc lửa.
Nói thật, Đông Phương Nhiêu rất bội phục Lý Cảnh Điềm vừa có thể lập thành tích trên thị trường đĩa nhạc, vừa có thể xuất hiện trên phương diện điện ảnh. Không như cô chỉ có thể hoạt động trong một lĩnh vực, mặc dù diễn xuất được đánh giá cao, nhưng ca hát rõ ràng không được. Cũng không quá cảm thấy hứng thú, vì vậy nhất định chỉ có thể ở một bên thưởng thức mà thôi.
Cuối cùng Đông Phương Nhiêu cũng biết tác dụng của những người ngồi ở hàng thứ nhất, mọi người sẽ thay phiên đảm đương trọng trách lên bục trao giải cho người đoạt giải. Ví như Lý Cảnh Điềm đạt giải nữ ca sĩ xuất sắc nhất được chính tay thiên hậu Jaina từng đạt giải nữ ca sĩ xuất sắc nhất Tinh Huy trao cho, tiếp theo nam ca sĩ xuất sắc nhất cũng được một thiên vương từng đạt giải nam ca sĩ xuất sắc nhất Tinh Huy phát thưởng. Mà Lý Như Cửu, Nghi Hạo Đông, Thi Lam Lam lần lượt chia giải nữ chính xuất sắc nhất Tinh Huy, nữ phụ xuất sắc nhất Tinh Huy, nam chính xuất sắc nhất Tinh Huy, đều lên phát những giải thưởng tương ứng .
Đông Phương Nhiêu an vị ở bên cạnh Lý Cảnh Điềm. Lúc gọi tên Lý Cảnh Điềm, máy quay hướng tới cô ấy không thể nghi ngờ Đông Phương Nhiêu trở thành bối cảnh lớn nhất và sáng nhất. Mọi người vốn đang nhìn màn ảnh, sau đó đồng thời xoay đầu lại, khó khi nhìn thấy vẻ mặt ngốc trệ một lượt thế này, chọc cho Đông Phương Nhiêu buồn cười lại phải nhẫn nhịn, kìm nén cô cùng cực khổ.
Bọn họ chắc cũng ngạc nhiên, người xếp vị trí ghế ngồi cũng quá cường hãn. Đông Phương Nhiêu tự đáy lòng bội phục.
Phương Diễn cũng nhìn sang, Đông Phương Nhiêu nghiêng mắt nhìn một cái, anh ở trước mặt người ngoài thường không lộ vẻ mặt gì. Bây giờ nhìn cô cũng như thế, nhưng tầm mắt của anh dừng trên mặt cô không quá nửa giây, rất nhanh vẻ mặt cùng tầm mắt mềm mại dừng ở vị trí bên cạnh cô, triển lộ nụ cười mê người đối với Lý Cảnh Điềm.
Đông Phương Nhiêu thoáng chốt sững người lập tức điều chỉnh tâm trạng. Âm thầm phỉ nhổ mình, ban đầu là tự mình muốn chia tay, nếu chấm dứt rồi cũng đừng do dự nữa, đau lòng, buồn khổ mấy cảm giác này hoàn toàn không nên phát sinh nữa. Nhất định phải khống chế cho bằng được.
Vốn tưởng rằng thời gian bốn tháng đã đủ dài, ít nhất lúc Đông Phương Nhiêu nhớ tới Phương Diễn, đã có thể rất bình tĩnh, không ngờ hôm nay nhìn thấy người, vẫn không chịu nổi một kích, rõ ràng không còn gì nữa, nghĩ nhiều làm chi?
Đông Phương Nhiêu thản nhiên đi lên sân khấu, nghĩ thầm chỉ cần cố gắng nhịn một lát nữa thôi, nhận giải xong là có thể về nhà rồi.
Ngồi suốt một tiếng đồng hồ, rốt cục cũng đến phiên cô lên nhận giải thưởng. Tia sáng huỳnh quang, tầm mắt rối rít hướng đến.
Giải thưởng Đông Phương Nhiêu nhận được là giải diễn viên mới xuất sắc nhất, theo quy tắc vừa rồi, phải là người từng đạt giải diễn viên mới xuất sắc nhất Tinh Huy lên trao giải, lúc nãy cũng có tình huống ngoại lệ, người trao giải chưa từng đoạt giải Tinh Huy, nhưng cũng đổi thành người nổi tiếng nào đó, giống như Ngô Hạ Ngự Ngô Minh Hạo cũng đã bước lên sân khấu một lần để trao giải. Đông Phương Nhiêu lên tới sân khấu, đầu tiên người chủ trì hình thức hóa khen ngợi một phen, sau đó người chủ trì mời người trao giải cho Đông Phương Nhiêu lên sân khấu. Đông Phương Nhiêu trong lòng rất bình tĩnh, cô từng lên sân khấu nhận thưởng không biết bao nhiêu lần, sân khấu lớn hơn nhiều lần thế này cũng không ít, nên bây giờ không đả động nổi một chút xíu tâm tình của cô.
Tầm mắt nhìn về phía trước, Ngô Hạ Ngự, Ngô Minh Hạo, Thi Lam Lam, Nghi Hạo Đông bọn họ nhìn cô mỉm cười chúc phúc. Đông Phương Nhiêu cũng mỉm cười đáp lại. Nhưng khi người chủ trì gọi tên người trao giảiCó thể từ trên màn ảnh thấy được nụ cười của cô bị sượng lại ——
“Chúng tôi xin kính mời Phương Diễn tiên sinh bước lên sân khấu trao giải thưởng diễn viên mới xuất sắc nhất cùng cúp lưu niệm cho Hách Giai Giai tiểu thư!”
Người chủ trì cầm micro thần sắc kích động hô, hiện trường đầu tiên yên lặng, sau đó bộc phát tiếng vỗ tay như sấm. Cũng không biết là vô cùng mong đợi hay xem náo nhiệt chiếm đa số. Đại khái hai loại đều có, Phương Diễn sau khi nghe lời mời của người chủ trì đứng lên hướng về sân khấu bước đến, Đông Phương Nhiêu khốn đốn cảm thấy buổi lễ này quá hoang đường.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]