3
Bước ngoặt đến khi tôi đang học cấp 3, lúc đó tôi đang chăm chỉ học tập để có thể theo học ngành báo chí ở trường đại học.
Học cấp 3 phải ở lại ký túc xá của trường, đương nhiên tôi sẽ không có cơ hội được xem thời sự mỗi ngày.
Một ngày nọ, trong tiết tự học, tôi nhìn thấy bà nội chống gậy đứng trước cửa lớp.
Bà ấy còn cố ý mặc một bộ quần áo mới.
Vừa nhìn thấy tôi, bà ấy lập tức kích động mở miệng: “Bảo Bảo, ba mẹ cháu đã trở về, chúng ta đi đón bọn họ thôi.”
Khoảnh khắc đó, sách vở trong tay tôi rơi xuống đất, toàn bộ thế giới chỉ còn lại có tiếng xé gió ù ù.
Cuối cùng tôi cũng được gặp bà mẹ của mình, không phải là hình ảnh lạnh lẽo chỉ tồn tại trên màn hình TV.
Tôi có thể nhào vào lòng bọn họ làm nũng, cũng có thể nắm tay bọn họ, ngồi ở giữa hai người bọn họ, tôi cho bọn họ xem giấy khen mà tôi đạt được trong những năm này.
Tôi lớn lên ở nông thôn, không biết tài nghệ gì cả, những tấm bằng khen xuất sắc khen ngợi tôi đứng đầu mỗi năm học là thứ duy nhất mà tôi có thể khoe với bọn họ.
Tôi muốn biết, bọn họ có thể cảm thấy tự hào vì tôi hay không.
Tôi vội vàng theo bà nội đi đến nhà ga.
Trong lúc chờ đợi, không biết tôi đã chỉnh lại tóc của mình bao nhiêu lần rồi.
Còn lặng lẽ mua một bịch khăn giấy ướt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sao-ruc-ro/3577160/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.