Kinh ngạc mà dừng vài giây, Thích Dao chậm rãi ngước mắt lên.
Gió đông lạnh cắt da, bóng người thưa thớt. Cô đứng trước cửa khách sạn, qua lớp cửa kính sáng loáng, nhìn thấy bóng dáng bên cạnh sofa.
Người đàn ông mặc áo khoác đen, dáng người cao ráo thẳng tắp, tản mạn tùy ý đứng đó.
Ngón tay thon dài cầm hờ chiếc điện thoại, áp nhẹ lên tai, bình thản nhìn cô.
Bốn mắt giao nhau.
Trong ống nghe, chỉ còn tiếng gió vù vù thổi qua.
Ngón tay Thích Dao siết chặt điện thoại, môi mấp máy, nhất thời không biết phải nói gì.
… Anh lại đến nữa rồi.
Lần trước là vì cô bị ốm. Còn lần này là vì sự đồng hành mà cô thậm chí còn chưa kịp mở lời.
“Nếu không phải sợ bị chụp hình, anh đã chạy ra ôm em rồi.”
Dụ Gia Thụ túm lấy cổ áo sau của Dụ Thu Thu, ngăn cô bé đang định lao ra ngoài, nghiêng đầu thấp giọng nói.
“Vào đi, bên ngoài lạnh lẽo.”
Thích Dao chậm chạp “ồ” một tiếng, tự giác kéo khóa áo phao lên tận cổ. Đợi Lật Tử lấy đồ từ trên xe xuống, mới theo vào bên trong sảnh khách sạn.
Từ khi được duyệt thêm kinh phí, Tiểu Mãn cũng không hề keo kiệt. Cô ấy đổi sang khách sạn tốt nhất gần đó, bao trọn một tầng cho diễn viên và đoàn làm phim, lập tức khiến mọi người hào hứng liên thanh, “Cảm ơn kim chủ ba ba!” Ánh mắt cùng tiếng trêu chọc đồng loạt hướng về phía cô, không chút che giấu, khiến Thích Dao chỉ biết mím môi, thúc giục mọi người mau chóng bắt đầu công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sao-roi-xuong/4797924/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.