Bóng cây lay động, ánh đèn phố nhỏ mờ ảo.
Hơi thở của nhân gian phiêu đãng trở lại, lần nữa đáp xuống một kẻ phàm trần đã hoàn thành tâm nguyện.
Hai người sóng vai ngồi trên ghế dài, ánh trăng sáng tỏ rọi vào bên cạnh, yên tĩnh, đẹp đẽ, tựa hồ không liên quan gì đến sự huyên náo nơi xa.
“…Vậy làm sao anh phát hiện ra?”
Mùi thơm ngọt ngào vấn vít trong hơi thở, Thích Dao cắn một miếng khoai lang nướng, nhỏ giọng hỏi.
Cô cứ nghĩ rằng bức thư đó đã sớm bị anh vứt đi rồi.
Dù có không vứt, thì bảy tám năm trôi qua, không biết đã để ở đâu, bị thất lạc trong lần chuyển nhà nào, cũng là chuyện dễ hiểu. Huống hồ còn lục tìm từ một góc xa xôi, rồi cất công đi mua một cây bút mực tàng hình rẻ tiền mà chỉ trẻ con mới dùng.
“Chữ của em không thay đổi mấy.”
Dụ Gia Thụ biết cô đang nghĩ gì, khẽ nghiêng đầu, nhìn cái miệng nhỏ của cô cắn từng miếng nhỏ, hơi nóng từ khoai bốc lên khi cô nói chuyện, trông không khác nào một chú hamster. Anh bật cười rất nhẹ, giọng điệu thong thả.
“Anh đâu đến mức không nhận ra chữ của một người.”
Không hề vứt đi.
Trí nhớ Dụ Gia Thụ thật sự rất tốt, gần như đã gặp là không quên, tư duy lại nhanh nhạy, khiến anh học hành hay làm nghiên cứu cũng nhẹ nhàng hơn người khác nhiều.
Bức thư của Thích Dao được đưa đi rất khéo, lặng lẽ không tiếng động, mãi đến khi dì giúp việc dọn dẹp, vô tình tìm thấy trong cặp sách của anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sao-roi-xuong-te-dao/4701249/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.