Đêm đã khuya, ngay cả tiếng còi xe cũng rơi vào khoảng lặng nghỉ ngơi ngắn ngủi, vậy mà Thích Dao cứ trằn trọc mãi, không sao ngủ được. Không hiểu sao, cô cứ thấy nóng.
Chắc là do chăn dày quá, mai phải đổi sang cái khác, cô nghĩ thầm.
Lại thêm nửa tiếng không ngủ nổi, Thích Dao dứt khoát ngồi dậy, đi đến quầy bar rót một cốc nước ừng ực uống hết, cổ họng vẫn khô khốc.
Mở điện thoại ra, bấm vào khung chat có ảnh đại diện màu đen, nhìn thấy dòng tin nhắn vỏn vẹn hai chữ “Mở cửa”, lập tức thoát ra ngay.
Lật qua lật lại không biết làm phiền ai, cuối cùng chỉ đành nhắn tin cho Diệp Thanh Mạn.
【1】: Cậu ấy thuộc kiểu mặc đồ thì gầy, cởi ra thì cơ bắp cuồn cuộn nhỉ? 【1】: Cõng tớ mà không tốn chút sức nào.
【1】: Giống như có thể nhấc bổng tớ lên bằng một tay luôn ấy.
【1】: Làm sao bây giờ, tớ không ngủ được.
【1】: Tớ vẫn còn nhớ rõ cảm giác cơ lưng của cậu ấy chuyển động.
【1】: Rộng rãi, ấm áp, tràn đầy sức mạnh.
【1】: Phải làm sao đây, phải làm sao đây, đầu mình toàn nghĩ đến chuyện này!
【1】: [Ảnh Sa Bối Ninh hít oxy.jpg]
Sáng hôm sau, Diệp Thanh Mạn vừa thức dậy để trang điểm: “?”
“Biết thì biết là cậu chỉ vô tình được anh ta cõng một lúc, không biết lại tưởng hai người làm chuyện gì đó rồi.”
Nửa tiếng sau, Diệp Thanh Mạn nhận được tin nhắn phản hồi.
【1】: …Cậu làm sao biết được.
【1】: Tớ mơ thấy rồi.
Diệp Thanh Mạn: 【???】
【Thích Dao, cậu tiêu rồi!!!!!!】
Hai giây sau: 【Mơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sao-roi-xuong-te-dao/4701240/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.