Một khoảng im lặng đầy ngượng ngùng lan tỏa giữa bốn người.
…Cái gì mà hội sở Bạch Mã a a a! Tôi là người đứng đắn đấy nhé.
Hơn nữa vì cái gì, cứ phải cố tình đụng phải anh!
Thích Dao ngượng đến mức da đầu tê rần, gần như đứng chôn chân tại chỗ, không thể nhúc nhích. Cô không nhúc nhích, Lật Tử cũng không dám nhúc nhích.
Mãi đến khi cửa thang máy sắp đóng lại vì không cảm nhận được có người, Dụ Gia Thụ mới giơ tay dùng ngón trỏ ấn nút giữ cửa.
Anh vẫn giữ dáng vẻ như cười như không, giọng điệu hờ hững:
“Không vào à?”
“Hay là…” Anh ẩn ý ngừng một chút, như có thâm ý nhìn cô: “Cậu có hẹn với ai khác?
“…”
Thích Dao im lặng hai giây, cảm thấy mình nên chờ chuyến thang máy tiếp theo thì hơn.
Nhưng đó chỉ là suy nghĩ thôi. Cô hơi cong khóe miệng, lộ ra một nụ cười có phần miễn cưỡng, bước vào.
Bước chân, xoay người, một loạt động tác hoàn thành trong một nhịp, ánh mắt suốt quá trình chỉ dán vào mũi chân. Sau khi quay người, cô lập tức nhìn thẳng phía trước, không hề liếc mắt đến hai người kia.
Nhưng thật không may, khi cửa thang máy khép lại, khuôn mặt của bốn người đang nhìn về phía trước đều phản chiếu rõ ràng trong tấm gương sáng bóng.
Cao cao thấp thấp, nam nam nữ nữ, người buộc tóc đuôi ngựa, người đầu đinh, người để tóc xõa dài, người có vài sợi tóc đen rũ trước trán.
Bốn cái đầu, bốn biểu cảm kỳ quặc, tất cả hiện rõ mồn một.
Thích Dao: “……”
Không gian
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sao-roi-xuong-te-dao/4701218/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.