Quyển 1: Cứu viện sa mạc
Bảy tháng, Đôn Hoàng.
Bởi vì phải sửa đường, đoàn bảo vệ lạc đà hoang đi từ khu phía Nam đến Ngọc Môn Quan Hán Trường Thành toàn bộ di chuyển sang tuyến trên, cát bụi ngập trời.
Quốc lộ cách mấy mét gần đó, dùng máy ép đất san bằng đường. Vì thế nên khiến đường xe chạy trở nên chật chội hơn hẳn bởi máy móc xếp dài hàng mấy km.
Giữa trưa, khi ánh mặt trời gay gắt nhất.
Bên trong xe điều hòa đã bật tới mức cao nhất, nhưng ở dưới ánh mặt trời gay gắt như vậy vẫn không ngăn được cái nóng hầm hập.
Khúc Nhất Huyền mở ắp cốc uống một hớp, ánh mắt trầm tĩnh xuyên qua cửa kính xe nhìn thoáng qua tầng cát vàng mù mịt.
Ở cuối hoang mạc hơi mờ mờ, hình như có một mảnh ốc đảo bao phủ.
Chỉ có những người quanh năm đi lại ở con đường này mới biết, ở cuối hoang mạc vẫn là hoang mạc mà thôi.
Khúc Nhất Huyền liếm liếm môi, cầm điện thoại di động lên liếc nhìn tín hiệu, tín hiệu không ngắt hẳn mà chập chờn lúc có lúc không.
Nhàn rỗi buồn chán, cô lục tung kệ phụ tùng lấy ra một cây bút mực. Không tìm được giấy, chỉ có thể chấp nhận dùng mảnh danh thiếp hơi ố vàng, bắt đầu thanh toán tổn thất của lần kẹt xe này.
Từ Đôn Hoàng đến Ngọc Môn Quan, một chuyến 84 km, đi tới đi lui nhân hai, lượng dầu tiêu hao cứ một km hai tệ, tính ra...
Cô vũng bút, ghét bỏ mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sao-roi-vao-gio-cat/3225088/chuong-1-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.