Editor: Riêu + Beta: Tuyết Phù Dung
Trước khi Cố Yếm xuống xe, Khúc Nhất Huyền nhấn cửa sổ xe xuống chỉ lều vải ở đằng xa: “Nhìn thấy người mặc áo jacket màu xanh lục vừa bước vào lều không? Đó là lĩnh đội lâu năm, anh có việc gì cứ bàn giao với anh ta, anh ta sẽ làm mọi chuyện ổn thỏa cho anh.”
“Tôi làm tiên phong, thường xuyên không ở hiện trường trước khi xuất phát bọn cũng đã quen rồi. Viên Dã ở đây, bọn họ nghe Viên Dã, Viên Dã không ở đây, thì lại phân biệt đối xử, chỉ nghe theo người có tài. Đội ngũ này rất dễ chỉ đạo.” Đội làm cứu viện khác với các đoàn đội khác, chiến trường của bọn họ là đất đai mênh mông khắp nơi. Không có nhiều gút mắc lợi ích như vậy, chỉ dựa vào một tấm lòng son đi làm chuyện mò kim đáy biển. Không có chút lòng từ bi, không có chút rộng lượng, không có chút nghị lực kiên nhẫn, việc này căn bản không làm được, có làm cũng không lâu dài.
Cố Yếm đã hợp tác vô số lần với đội ngũ này, tất nhiên vô cùng quen thuộc. Anh ta khẽ vuốt cằm, đẩy cửa xe ra trước, do dự một chút vẫn nói: “Nhiều năm như vậy, khi cô nhắc đến đội cứu viện vẫn cứ kiêu ngạo như trước.”
Đó là bởi vì họ đáng để kiêu ngạo. Chỉ là lời này Khúc Nhất Huyền để ở trong lòng không nói. Cô đưa tay, ngón trỏ và ngón giữa khép đặt lên trán vẫy vẫy tạo một tư thế tay chào: “Chúng tôi đi trước một bước.”
Cố Yếm gật đầu, đứng ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sao-lot-vao-gio-cat/560942/quyen-4-chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.