Editor: Tuyết Phù Dung + Beta: Riêu
Chuyện xe sụt xuống động muối, mang tới chấn động vào không nhỏ cho đội xe. Sau khi tiếp tục lên đường, sĩ khí toàn đội mê mang, một đường trầm mặc.
Khúc Nhất Huyền ngại trong xe buồn, vặn điện đài ra nghe tiếng dòng điện xì xì nửa ngày.
Lúc trời sắp tối, bộ đàm vang lên một tiếng “Két” nhỏ, Thượng Phong báo cáo: “Tiểu Khúc gia, xe của tôi hết xăng.”
“Tôi dừng lại thêm thùng xăng, một lát sẽ đuổi theo.”
Khúc Nhất Huyền cầm tay lái, liếc mắt nhìn về sau qua kính chiếu hậu.
Chiếc việt dã Thượng Phong điều khiển đã rời khỏi đội xe, láo vào ven đường ngừng lại.
Trên thảo nguyên tối đen mênh mông, hai luồng đèn xe giống như cột sáng thẳng tắp, xuyên thấu qua hoàng hôn khiến không gian tối tăm như lúc mờ sáng.
Khúc Nhất Huyền dời ánh mắt, liếc mắt nhìn GPS bên trên bản đồ.
Hôm nay Bùi Vu Lượng cung cấp bản đồ, từ lúc mới bắt đầu đã chỉ hướng mục đích đến cứ điểm quân sự bỏ hoang, chưa hề chếch đi.
Thăm dò cũng tốt, kế phản gián cũng được, tên đã trên dây, không thể không bắn.
Cô rũ mắt, lòng bàn tay rơi vào bên trên tay lái kéo một phát nhấc lên, trực tiếp dừng xe tắt máy.
Cruiser dừng lại, xe việt dã đi cuối cũng theo sát ngừng lại. Tiếng Bản Thốn xuyên qua bộ đàm, vang lên rõ ràng: “Khúc gia, sao lại dừng lại?”
Khúc Nhất Huyền trả lời: “Chờ Thượng Phong một chút đi, nếu ở lại nơi này sẽ không dễ tìm thấy phương hướng.”
Người trước “a” một tiếng cười,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sao-lot-vao-gio-cat/560926/quyen-4-chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.