*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Riêu + Beta: Tuyết Phù Dung
Trên giấy ghi chép là hình vẽ ngọc bội Câu Vân, chỉ lác đác bằng mấy nét bút, kỹ thuật vẽ qua loa, không khác gì tờ bản thảo sơ lược còn chưa được đánh bóng trau chuốt.
Hoa văn trên thân ngọc và gợn nước nứt ra được nét bút đơn giản phác hoạ chính xác, bất kể là đường cong hay vị trí đều giống hệt khối ngọc bội trong tay Khúc Nhất Huyền.
Cô đột nhiên cảm thấy bờ môi có hơi khô khan. Ngọc bội đặt trong túi lót như tự phát nhiệt, dần đần nóng lên. Cách một cái cửa xe, cô giả bộ như lơ đãng, hỏi: “Hoa văn trên ngọc bội Câu Vân là độc nhất vô nhị sao?”
Đuôi lông mày Phó Tầm khẽ động, không trả lời mà hỏi lại: “Tại sao lại hỏi như vậy?”
Khúc Nhất Huyền đùa cợt: “Nhìn anh vẽ thuần thục như vậy, chẳng khác hàng sản xuất số lượng lớn là bao.”
Phó Tầm cười nhẹ một tiếng, nói: “Cái ngọc bội được tôi mang theo trong người, mang theo rất nhiều năm. Từ trong ra ngoài đều đã sờ đã thấy...”
Anh dừng lại, hình như có ám chỉ: “Cho dù là khắc phẩm khôi phục hoàn mỹ tôi cũng có thể nhìn ra.”
Khúc Nhất Huyền không tiếp lời.
Cô lại liếc ngọc bội Câu Vân trên giấy, nói: “Tôi đi đón Khương Doãn trước đã.” Phó Tầm gật đầu đưa mắt nhìn Toyota rời khỏi sân, anh cất bút, quay người vào nhà.
** ** **
Đôn Hoàng có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sao-lot-vao-gio-cat/560891/quyen-3-chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.