“Người nhận điện thoại của cô ngày đó…” Phó Tầm đột nhiên mở miệng: “Là tôi đang gác trạm bảo hộ, nhóm gác cuối cùng.”
Anh rất ít khi giải thích. Người bên ngoài có tồn tại hiểu lầm gì đối với anh hay không, anh cũng chưa từng để ý.
Từ Trích Tinh lâu đuổi tới đây, là theo bản năng.
Khúc Nhất Huyền tựa như cười: “Anh giải thích cái này với tôi để làm gì?”
Giọng điệu của cô, có khinh miệt, cũng có coi thường.
“Anh không nợ tôi cái gì, cũng không đắc tội với tôi. Tôi tức giận, đơn thuần là do tâm tình không tốt.” …
Mới là lạ.
Cô đương nhiên là trách anh! Trách anh nói dối, trách anh giả làm người tốt, trách anh ngay cả lúc khiến người ta thất vọng trước đó còn ngụy trang.
Khóe môi cô khẽ rủ xuống, ấn đường hơi nhăn lại, ánh mắt vừa đen vừa trầm.
Phó Tầm biết, cô đang khẩu thị tâm phi (nói một đằng nghĩ một nẻo).
Lúc đi trên đường, anh đã suy nghĩ thật kỹ cách dùng từ, trong lúc Khúc Nhất Huyền cự tuyệt nói chuyện cũng nói ra được chuyện tất yếu.
Cô cũng không thèm để ý chân tướng trong miệng anh, căn bản cũng không muốn nghe lời giải thích.
Nếu không, với tính cách của cô, lúc trong phòng đã có thể xách cổ áo anh chất vấn. Mà không phải lộ ra loại cảm xúc khiến người ta nhìn vào mà chua xót đó, rồi sập cửa bỏ đi.
Khúc Nhất Huyền không giống với những người phụ nữ mà anh quen biết.
Cô ngang ngược càn rỡ, nhưng có thể tự chịu trách nhiệm được. Cho nên, bao nhiêu cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sao-lot-vao-gio-cat/560850/quyen-2-chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.