Editor: Riêu Giọng cô nhẹ nhàng, nhưng đôi mắt xinh đẹp kia nhìn Phó Tầm chằm chặp, vẻ mặt lại bình tĩnh vô cùng. Chỉ nhìn mặt thì không thể nhận ra tâm tình cô có một chút dao động nào. “Anh là một người chạy việt dã lão luyện, trang bị các dụng cụ cứu viện còn chỉnh tề hơn cả chúng tôi, cho dù không hút thuốc lá, cũng không thể không chuẩn bị một cái bật lửa chống gió.” Khúc Nhất Huyền dừng một chút, lại mở miệng, trong giọng nói ẩn chứa tia trào phúng: “Dầu gì cũng phải có một cục đá đánh lửa chứ, đưa tôi tự đánh cũng được?” (*bật lửa chống gió: dùng được trong điều kiện thời tiết khắc nghiệt, gió mạnh.) Thực ra cô không hề có ác ý gì, đơn giản chỉ là muốn phát tiết tâm tình đang không tốt mà thôi. Cho nên lời ra đến khóe miệng không hòa nhã nổi, tất cả đều chứa gai nhọn. Lúc này có cáu một chút cũng là bình thường, Phó Tầm lười so đo tìm cái bật lửa đưa cho cô. Khúc Nhất Huyền nhận bật lửa nhìn một cái, thật đúng là một cái bật lửa chống gió cần dùng khi ở bên ngoài. Cô khẽ nhìn Phó Tầm, vừa hút thuốc vừa hỏi anh: “Anh thật sự không hút thuốc lá à?” Cô vốn có ấn tượng ban đầu “Không phải người lương thiện” vô cùng sâu sắc với Phó Tầm, thi thoảng lại thoáng thấy hình xăm trên cánh tay trái của anh nên không hề nghi ngờ gì với phỏng đoán ‘anh ta là ‘lão’ giang hồ’ của mình. (Lão ở đây là lão luyện già đời) Văn hóa trên bàn ăn của người Trung Quốc từ trước đến nay không thể thoát khỏi rượu và thuốc lá, nếu Phó Tầm thật sự không hút thuốc lá thì rất phá vỡ những gì cô đã tưởng tượng về anh. “Hút.” Phó Tầm buông mi mắt, nhìn cô đốt thuốc: “Nhưng rất ít.” Cách đốt thuốc của Khúc Nhất Huyền có hơi đặc biệt, cô thích dùng lửa khẽ vờn trên điếu thuốc, phẩy hai lần. Lần thứ nhất kiềm chế chỉ đốt cho điếu thuốc cháy đen, tỏa ra mùi thuốc lá. Lần thứ hai đốt vòng để cả đầu thuốc đều nóng đều đều. Nhìn thì thấy chậm, nhưng thực ra đốt rất nhanh. Cô thuận tay nhét cái bật lửa vào túi quần sau. Trước lúc xoay người hiếm khi quan tâm tới Phó Tầm một chút: “Không quen thì vào xe đợi, mấy cảnh như thế này lúc anh nhìn thì cảm thấy mới mẻ, đến lúc nửa đêm gặp ác mộng thì vui rồi.” Rõ ràng là có ý tốt nhắc nhở, nhưng nghe lời này hình như không cảm thấy cái ý tốt kia. Nghĩ đến đây Phó Tầm thiếu chút nữa thì cười vang. Đúng là lạ… Lần đầu tiên có một người phụ nữ lo lắng anh nhìn thấy thi thể, buổi tối sẽ gặp ác mộng. Khúc Nhất Huyền bước lên. Không biết là ai gọi một tiếng “Tiểu Khúc gia”, những người vây quanh trước cồn cát tự giác nhường đường cho cô. Cô khẽ vuốt cằm, lúc cách Tuân Hải Siêu ước chừng một mét cô dừng lại, nửa ngồi, cắm điếu thuốc kia xuống cát. Lúc này trong hoang mạc, không có gió. Khói thuốc trắng bốc lên, vừa mịn vừa nhạt, thẳng tắp bay lên không trung. Khi bay được nửa đoạn đường sợi khói trắng kia nhẹ nhàng phiêu du, chậm rãi tán thành ba sợi, giống như vừa đốt ba nén hương, thay tất cả mọi người trong hoang mạc tiễn cậu ta một đoạn đường cuối cùng. Khúc Nhất Huyền đứng dậy, mắt nhìn bốn phía, đưa tay rút một góc khăn vuông được xếp chỉnh tề lộ ra khỏi túi áo của một thanh niên trẻ tuổi đứng gần nhất. Ở góc khăn vuông có mấy chữ “Đội cứu viện Tinh Huy” mạ vàng cong cong, đây là vật mà mỗi đội viên trong đơn vị đội cứu viện đều có để nhận dạng khi ở bên ngoài ngoại trừ thẻ chứng minh công tác. Cô lại bước lên, nhẹ nhàng trùm khăn vuông lên mặt Tuân Hải Siêu. Bất kể khi còn sống cậu ta đã làm cái gì, sau khi chết cũng phải cho cậu ta thể diện và sự tôn trọng. Làm xong những việc này, cô quay lại dưới cồn cát, hỏi: “Ai tìm được cậu ấy?” Cậu thanh niên vừa bị cô rút khăn vuông sờ mũi, bước về phía trước một bước: “Là tôi.” Khúc Nhất Huyền có ấn tượng với cậu nhóc này, vừa được tuyển làm đội viên trong đội đầu năm nay, còn chưa tròn hai mươi. Học đến lớp 12 thì bỏ học sau đó đi thi bằng lái xe, xin vào đội xe tham gia cứu viện từ năm trước, mãicho đến tháng trước mới thông qua khảo hạch. Cô ngoắc tay, ra hiệu cậu ta qua một bên nói chuyện. Gần xa đều có người, cô lướt nhìn bằng khóe mắt thấy Phó Tầm đang đứng dựa vào Mercedes G, cá nhân cô cảm thấy Phó Tầm vô cớ bị kéo vào chuyện này cũng nên được đi theo nghe một chút. Thế là mũi chân chuyển hướng, cô đi về phía Phó Tầm. Khi đến trước mặt, cô ấn theo trình tự, trước tiên muốn giới thiệu cậu nhóc kia với Phó Tầm. Lời mới vừa bắt đầu, cô gãi gãi tai tóc mai, hỏi cậu nhóc: “Cậu gọi là Lý cái gì Tắc nhỉ?”. Cậu nhóc giương mắt nhìn cô, mặt đỏ lên: “Tôi tên là Thẩm Thanh Hải.” Một chữ Khúc Nhất Huyền cũng không đoán đúng, nhưng cũng không cảm thấy xấu hổ, ngược lại còn tự tại hơn so với Thẩm Thanh Hải, giới thiệu với Phó Tầm: “Đội viên nhỏ tuổi nhất trong đội tôi.” Phó Tầm gật đầu, chỉ chia cho cậu bé một ánh mắt, hơi liếc liếc một chút. “Tuân Hải Siêu là do cậu ta phát hiện, bắn đạn tín hiệu.” Khúc Nhất Huyền nói qua loa mấy chuyện vặt vãnh, bắt đầu truy vấn chi tiết. Tỉ như — “Làm sao phát hiện được?” “Lúc phát hiện, người đã chết như thế này sao?” “Hiện trường thì sao, ngoại trừ cậu còn có ai, ai là người đến thứ hai?” … Thẩm Thanh Hải nghe thấy vấn đề thứ nhất, sắc mặt vốn đỏ nay càng đỏ đến quỷ dị hơn, cậu ta ấp úng, trả lời: “Lúc tôi chôn mìn thì phát hiện.” “Chôn mìn” là thuật ngữ việt dã, “Mìn” ở đây là chỉ chất bài tiết, mà lúc cần phóng thích chất bài tiết gọi là “Chôn mìn”. Thảo nào mặt đỏ đến như vậy, quả nhiên vẫn là thanh niên. Sau khi Thẩm Thanh Hải nói xong câu nói khó mà mở miệng này, tâm trạng bình tĩnh hơn, sau một lát hồi tưởng, nói: “Lúc ấy nhìn xuống từ trên cao, đầu tiên là nhìn thấy mặt người…” Cậu ta dừng lại, sau khi liếc mắt nhìn Khúc Nhất Huyền, tiếp tục nói: “Sau đó kịp phản ứng lại, bởi vì không hiểu nhiều quy củ nên không dám hành động thiếu suy nghĩ, kéo quần lên liền đi gọi người trước. Người cùng xe với tôi là anh Mậu, hai chúng tôi xuống cồn cát, xác nhận người nằm phía dưới là người chúng ta muốn tìm, nên ngay lập tức bắn đạn tín hiệu.” “Lúc phát hiện, anh ta vẫn như vậy, bị chôn dưới cát, mới vừa bị gió thổi mở ra một chút.” Khúc Nhất Huyền hiểu được đại khái, phất phất tay cho cậu ta rời đi, chờ đến khi cảnh sát tới ghi chép thì lại qua đây. Thẩm Thanh Hải vừa đi, cô vô ý thức sờ thuốc. Sờ một lúc không thấy mới nhớ tới thuốc lá hết rồi, cô lập tức mất hết cả hứng. Trên xe Phó Tầm có thuốc lá, nhưng anh không cho Khúc Nhất Huyền. Bất kể cô có danh tiếng hiển hách bao nhiêu ở Tây Bắc này, trong mắt anh, Khúc Nhất Huyền vẫn chỉ là một người phụ nữ. Hai chữ “phụ nữ” không có bất kỳ nghĩa xấu nào, đơn giản là dùng để chỉ giới tính. Anh không muốn dung túng cô hút thuốc, dù là lúc cô hút thuốc phong tình vạn chủng. “Chuyện kế tiếp, không phải việc cô cần phải nhúng tay.” Phó Tầm lui về phía sau dựa vào cửa xe. Ánh mắt hạ xuống, nhìn cô một cái: “Cô chờ công an lấy vật chứng xong, tiếp theo điều tra ra kết quả, cũng coi như đã bàn giao hết việc.” Khúc Nhất Huyền dùng mũi chân phủi cát mịn đi, nghe vậy, cũng liếc nhìn anh một cái: “Anh đối với quá trình cứu viện của chúng tôi, có vẻ như rất quen thuộc nhỉ?” “Trong đội xe, ngoại trừ chạy tuyến đường Đôn Hoàng, còn có tuyến Xuyên Tàng, tuyến Tân Cương. Tinh Huy không chỉ cứu viện sa mạc, còn có cứu viện núi tuyết, ngay cả đội viên bị hãm xe cũng do chúng tôi quản. Đã bao năm trôi qua rồi, người gặp nạn mà không tìm được nhiều vô số kể.” Cô nhấc mí mắt, như cười mà không phải cười: “Mỗi lần như vậy đều sụp đổ uể oải tự trách, tôi làm sao mà giải quyết được mọi việc?” Giọng điệu của cô lười biếng, lộ ra chút kiêu ngạo bất cần đời. Làm cứu viện không đơn thuần chỉ là cứu, cũng có lúc không thể cứu được. Ngay cả khi mạo hiểm đặt cược tính mạng của bản thân cũng không thể cứu vãn được. Từ lúc mới bắt đầu cô đã biết, làm cứu viện cần phải có chuẩn bị đi nhặt xác. Không chỉ nhặt xác cho người khác, cũng có thể là nhặt cho đồng đội kề vai chiến đấu, thậm chí là chính mình. Cô chỉ tiếc là lúc cậu ta gặp nạn mới hai mươi lăm tuổi, đây là lúc niềm vui của đời người bắt đầu mở màn. Nếu như cậu ta có thể bình an trở lại thành phố của mình, cậu ta sẽ có một công việc vẻ vang, có hôn nhân mỹ mãn, đời người có lẽ sẽ có lúc không như ý, nhưng không đến nỗi ngay cả khả năng để trải nghiệm những việc này cũng không có. Chir bởi vì cậu ta một ý nghĩ sai lầm, táng thân nơi hoang mạc, đến chết cũng không tới được thành Nhã Đan Ma Quỷ. ** ** ** Trên đường quay về doanh địa, tâm trạng Khúc Nhất Huyền không vui. Ngồi buồn bực nửa ngày, chợt nhớ tới cái gì, hỏi Phó Tầm: “Tiếp theo anh có sắp xếp gì không?”. Mi tâm Phó Tầm nhảy một cái, cảm thấy câu nói này đặc biệt quen tai — lúc trước cô hỏi như vậy đã bất ngờ sửa lại lộ trình của anh, dùng xe anh đi vào hoang mạc tìm người. Quả nhiên. Câu tiếp theo cô lại sắp xếp giúp anh: “Tôi phải trở lại Đôn Hoàng một chuyến, anh vừa vặn cũng phải chỉnh đốn lại. Tôi sẽ giúp anh giải quyết chỗ nghỉ ngơi, khách sạn ba sao trở lên, có thể so với khách sạn Dubai bảy sao.” Phó Tầm cố nhịn một chút, nhưng không nhịn được: “Có phải cô có sự hiểu lầm đối với khách sạn bảy sao hay không, hả?”. Đương nhiên, ba giờ sau anh mới biết, người có sự hiểu lầm đối với khách sạn bảy sao, là anh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]