An Đóa cũng không biết Ngô Song Song lại có ý tưởng ngu ngốc như thế, nếu thực sự biết cũng sẽ không khống chế được mà cười to vài tiếng, loại hành động tự mình tìm đường chết này, quả thực làm cô hận không thể đứng lên vỗ tay.
Mà giờ khắc này, cô đứng bên cạnh Lý Việt nhìn Hồ Phong đang nổi trận lôi đình cùng với đôi mắt mờ mịt vô tội của Ngô Song Song, còn cả những phóng viên đang bị nhân viên công tác lục soát camera, khó có thể nhìn thấy, lắc lắc đầu.
"Não tàn." Bên cạnh truyền đến hai chữ làm cô tràn đầy đồng cảm.
An Đóa nghiêng đầu nhìn lại, thì nhìn thấy người đóng vai Chu Vương - Đặng Vũ đang mặc trên người phục sức dày nặng của quốc quân, hung hăng quạt nhẹ, thấy An Đóa nhìn ra bĩu môi nói: "Tiểu Đóa Tử, cô có ý kiến gì?" Thời tiết nóng như vậy, trang phục diễn xuất của phim cổ trang từ trước đến nay đều rất dày, mọi người đều mong chỉ quay một lần là qua, vừa rồi nếu Ngô Song Song không quấy rầy, cảnh diễn kia hơn phân nửa là đã qua rồi, kết quả bị quấy nhiễu như vậy, tất cả những gì đã làm đều trở nên vô dụng, mọi người không tức mới là lạ.
"Phụt" một tiếng, Lý Việt cười ha ha, tán thưởng vỗ bả vai Đặng Vũ, mí mắt An Đóa hung hăng run lên, ha hả cười lạnh trừng mắt nhìn Đặng Vũ, cong lên khoé mắt châm chọc, con ngươi sương mù mơ hồ: "Tiểu Đặng, người yêu nhà anh vẫn còn đang chờ anh đấy?"
Mặt Đặng Vũ tối sầm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sao-lap-lanh-trong-sinh-anh-hau-so-mot/1168454/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.