Editor: Tuyết Phù Dung + Beta: Riêu
Phó Tầm thật sự có bản lĩnh làm cô nghẹn đến không trả lời được.
Khúc Nhất Huyền liếc mắt nhìn kính chiếu hậu.
Dưới bóng đêm, đất cát phía đuôi xe bị đèn sau chiếu lên một mảnh đỏ bừng.
Không có ánh trăng, ánh sao cũng vô cùng ảm đạm.
Khí trời tối nay không thể nói tốt, cũng không thể nói không tốt.
Thời khắc thế này, cô thế mà còn có tâm tư nhàn rỗi suy nghĩ: đám du khách trong doanh địa đóng quân dã ngoại ở Đôn Hoàng kia đoán chừng sẽ mất hứng mà về.
Ngay lúc Phó Tầm nghĩ là Khúc Nhất Huyền sẽ không trả lời vấn đề này, cô nhấp môi dưới, ngữ khí uể oải: “Tôi cảm thấy hứng thú với mọi thứ, ngoại trừ đàn ông.”
Cô cười híp mắt quay đầu nhìn Phó Tầm một chút, đuôi lông mày nhẹ nâng, có chút khiêu khích: “Tôi cảm thấy phiền phức.”
Đối với lý do này Phó Tầm còn tỏ vẻ rất có thể tiếp nhận: “Tôi đúng là hơi khiến người khác không bớt lo.”
Khúc Nhất Huyền hỏi: “Bản thân anh còn biết tự nhận xét rất chính xác, bạn gái trước nói?”
Từ Khả Khả Tây đến ngọc bội Câu Vân, đoạn đường này trong chuyện nào mà không có Phó Tầm? Còn không nhận nhiều chuyện sao!
Phó Tầm nhướng nhướng mày, không lập tức tiếp lời.
Lời này nếu như biến thành người khác hỏi, không cần nói cũng biết, là vì tìm hiểu lịch sử tình cảm của anh. Nhưng do Khúc Nhất Huyền hỏi ra… Anh cảm thấy không mang theo bất luận hàm nghĩa gì mà khả năng chỉ là thuận miệng sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sao-lac-trong-bao-cat/559848/quyen-3-chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.