Editor: Tuyết Phù Dung + Beta: Riêu
“Cô có lời gì thì cứ nói đi.” Phó Tầm khẽ hất cằm lên, ghé mắt nhìn cô.
Khúc Nhất Huyền vô ý thức lạch cạch bẻ ngón tay mấy lần, cô cong tay dùng lòng bàn tay cọ xát chóp mũi: “Tôi là muốn hỏi anh một chút xem hình dáng ngọc bội Câu Vân ra sao…”
Phó Tầm hình như vừa nghĩ ra còn chưa từng miêu tả hình dạng ngọc bội Câu Vân cho cô, quét mắt nhìn bốn phía, rơi vào quyển vở luyện chữ cùng bút chì trên bàn vuông, dừng một chút, ra hiệu Khúc Nhất Huyền: “Đi lấy tới.”
Khúc Nhất Huyền ừ một tiếng, rất nghe lời đi lấy giấy bút.
Cô đưa lưng về phía Phó Tầm, cho nên không hề lưu ý ngay tại thời khắc cô đứng dậy, Phó Tầm hơi nhíu mày, dáng vẻ như có điều suy nghĩ.
Lúc Khúc Nhất Huyền đưa giấy bút cho anh, nội tâm có chút bất an: “Cái này nhìn giống như là vở bài tập của trẻ con.”
Phó Tầm nhận lấy, mở vở ra, qua loa đáp: “Đúng vậy.”
“Như vậy không tốt đâu?” Khúc Nhất Huyền do dự: “Tôi ra đằng trước hỏi chú Phục cho anh ít giấy bút?”
“Không cần.” Phó Tầm nâng mắt, mắt cũng không thèm chớp nhìn thẳng cô: “Làm việc gì trái với lương tâm à?”
Khúc Nhất Huyền vô ý thức lắc đầu, phản bác: “Không có.”
Phó Tầm cười nhẹ một tiếng, chuyển ngòi bút lướt qua đầu ngón tay, cuối cùng nắp bút chống lên quyển vở luyện nhẹ nhàng gõ một cái, bắt đầu nêu ví dụ: “Dưới tình huống bình thường, nếu tôi bảo cô đi lấy giấy bút cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sao-lac-trong-bao-cat/559838/quyen-3-chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.