Editor: Tuyết Phù Dung + Beta: Riêu
Tiểu nhân đắc chí thì tiểu nhân đắc chí thôi, dù sao cũng so với mặc người làm thịt tốt hơn.
Khúc Nhất Huyền tránh khỏi kiềm chế của Phó Tầm, ngồi xuống. Ánh mắt đầu tiên của cô quét về phía con chuột bạch chỉ còn lộ ra cái đuôi vừa chui vào cổ áo liền mũ của Phó Tầm: “Cái đồ chơi này, có đuôi không có đầu, đến cùng là thứ gì?”
Cái đuôi kia lung lay, dịch xuống, ló một cái đầu ra.
Ánh mắt Khúc Nhất Huyền chưa kịp thu, vừa vặn đối diện với nó.
“Chồn tuyết.” Phó Tầm giơ tay lên, tay vừa đưa tới trước mặt, nó đã ngoan ngoãn dựa vào cái “Thang máy” này, tùy ý Phó Tầm ôm nó vào trong ngực.
Lần này, Khúc Nhất Huyền thấy rõ…
Đích thật là một con chuột trắng bự, cón là bản dài hơn to hơn.
Có lẽ là không thích người sống, con chồn tuyết trong ngực Phó Tầm chờ đợi một hồi, đầu nhẹ nhàng cọ cọ, tự mình tìm một cái lỗ, liền chui vào ống tay áo.
Khúc Nhất Huyền có chút không dám tin.
Cô vừa rồi là bị cái thứ đáng yêu quá đáng này đánh lén? Còn bởi vậy đau mất trận địa!
Cái này…. Có phải có chút quá sỉ nhục không?
Nhưng mà bây giờ, còn không phải thời điểm so đo làm sao cho thứ đồ chơi này vào nồi.
Khúc Nhất Huyền xoa cổ tay ê ẩm, liếc mắt nhìn Phó Tầm, nói: “Tôi và Hạng Hiểu Long, không quen.” Ngụ ý là, quen biết.
“Anh tìm hắn để trả thù hay là nhận người thân?” Khúc Nhất Huyền hỏi.
Phó Tầm giật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sao-lac-trong-bao-cat/263409/quyen-2-chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.