Editor: Riêu – Beta: Tuyết Phù Dung
Khúc Nhất Huyền không đáp lại.
Cô lẳng lặng nhìn Phó Tầm.
Có tia nắng dọc theo cửa xe Mercedes G đang hé mở hắt vào trong xe, in lên vầng trán của anh, lên cái mũi cao cao, bị nội thất trong xe nhiễm sắc lam nhạt, lộ ra đôi mắt vừa trầm tĩnh lại thâm thúy.
Cô chậm rãi tiêu hóa lời Phó Tầm vừa nói.
Đơn giản mà nói, ý của anh là — có lẽ tối hôm qua Tuân Hải Siêu đã bị bão cát chôn dưới sa mạc Nhã Đan hoang vu này.
Nếu không thì phải giải thích như thế nào, bọn họ đã huy động nhiều nhân lực như vậy còn dùng cách lục soát dàn trải cũng không thể tìm nổi nửa cái bóng của cậu ta?
Mệt nhọc trong lòng cô nhất thời tiêu tan thành mây khói.
Khúc Nhất Huyền ngồi dậy: “Quay về doanh địa thôi, tôi phải lập tức triển khai cuộc họp với tổ cứu viện.”
Trở về doanh địa, Khúc Nhất Huyền lập tức sắp xếp Viên Dã thông báo nhân viên tổ cứu viện và những người liên quan đến lều vải lớn họp.
Nửa đêm trước Viên Dã là người phụ trách dẫn đội của đội xe lục soát, sau khi trở về doanh trại tốn thêm hai tiếng chỉnh đốn tình huống các đội xe, kiểm kê hao tổn, vừa mới nằm ngủ không bao lâu.
Bây giờ bị Khúc Nhất Huyền lôi tới lều vải, nửa híp mắt, buồn ngủ đến cả đứng cũng đứng không vững. Rõ ràng không nghe rõ được cái gì, nhưng ngoài miệng vẫn ừ ừ ha ha đáp lại hết sức sảng khoái.
Khúc Nhất Huyền thấy thế bực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sao-lac-trong-bao-cat/263395/quyen-1-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.