“Tiểu khả ái, tôi sai rồi! Về sau tôi sẽ không bao giờ … đánh em trai cậu nữa!” Mai Lan Hi hết sức ủy khuất, trốn trong WC nói, “Cậu đừng đánh tôi! Sắp vào giờ học! Tôi phải về phòng ngủ lấy tài liệu!”
Đúng lúc này, dì lao công quét rác vừa rồi ở cửa căn tin, thở phì phò chạy tới, lòng nóng như lửa đốt nhìn Thẩm Điềm Hinh nói: “Bé gái, con đừng dùng cái chổi đánh người! Mau đưa cái chổi lại cho dì! Dì còn muốn đi quét rác!”
Thấy người lao công tìm đến cái chổi chính mình, Thẩm Điềm Hinh bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại, vội vàng đem cái chổi trả lại cho người ta, nói: “Ngượng ngùng, dì, cám ơn cái chổi của dì!”
“Bé gái, có chuyện từ từ nói, đừng đánh người, biết không?” Dì lao công khuyên Thẩm Điềm Hinh vài câu thấm thía, sau đó cầm cái chổi đi xa.
Mai Lan Hi ở trong WC nghe được động tĩnh, biết người lao công đã cầm cái chổi đi, lúc này mới từ trong WC đi ra, cười mỉm nhìn Thẩm Điềm Hinh, nói: “Tiểu khả ái, cậu thật sự rất đáng yêu.”
“Đáng yêu cái đầu a!” Thẩm Điềm Hinh tức giận chạy tới, giơ đôi bàn tay trắng như phấn, làm bộ muốn đánh Mai Lan Hi.
Tuy nhiên, vì cô chạy quá nhanh và không nhận thấy vỏ chuối trên mặt đất, cô vô tình giẫm phải vỏ chuối!
“A a a ——!” Thẩm Điềm Hinh thét chói tai liên tục, dưới chân vừa trợt, lảo đảo nhào về phía đối phương!
Mai Lan Hi lắp bắp kinh hãi, phản xạ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sao-khong-long-lay-bang-anh/2516041/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.