Trong quá trình huấn luyện quân sự, căn bản không có trái cây để ăn. Nếu muốn ăn trái cây, chỉ có thể mua ở căn tin mà giá ở đấy lại đắt như giá trời. Vì vậy giá cả bên ngoài thật sự tốt hơn rất nhiều.
Bởi vậy, khi nhìn thấy túi táo đắt đỏ được đặt ngay trước mặt, Thẩm Điềm Hinh nhất thời không khỏi sửng sốt, ngơ ngác nhìn Sở Khắc Phong một lát, sau đó cười ngượng ngùng, nói: “Cám ơn thầy, huấn luyện viên Sở, em...... Em không thể lấy táo của thầy được.”
Sở Khắc Phong thuận tay đem cây táo đặt ở trên bồn rửa tay, thản nhiên nói: “Nhận lấy đi, mong cô đừng giận tôi.”
Tiếng nói vừa dứt, Sở Khắc Phong liền xoay người rời đi.
Thẩm Điềm Hinh hai tay đặt lên chậu giặt quần áo, nghiêng đầu nhìn túi táo trên bồn rửa tay, bỗng nhiên cảm thấy, tuy rằng Sở Khắc Phong lần trước đem cô tra tấn đến suýt ngất xỉu, nhưng cũng không thấy có đáng ghét quá mức, ừm, không sai......
“Ăn đi, tôi mời.” Sở Khắc Phong cười nói.
Thẩm Điềm Hinh cùng Cát Vũ Hàm ngơ ngác nhìn nhau: “......”
Thấy tình cảnh trước mắt, các nữ sinh khác đều lớn tiếng kêu gào kháng nghị, dùng ánh mắt hâm mộ cùng ghen tị nhìn Thẩm Điềm Hinh và Cát Vũ Hàm.”Huấn luyện viên Sở, thầy thật bất công!”
“Em cũng muốn uống sữa!”
“Tại sao thầy lại mua cho Thẩm Điềm Hinh và Cát Vũ Hàm? Thầy trọng sắc khinh bạn!”
......
Sở Khắc Phong quay đầu, nhìn các nữ sinh đang líu ríu không ngừng, ảm đạm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sao-khong-long-lay-bang-anh/2516027/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.