Trên đường trở về, Giản Duy vẫn luôn miệng ngân nga trong niềm vui sướng. Giang Ngật vừa lái xe vừa liếc về hướng cô. Ánh đèn đường ngoài cửa sổ xẹt qua gò má, đôi mắt của cô thì sáng long lanh, thỉnh thoảng lại chống cằm cười ngốc một tiếng.
“Vui đến thế cơ à.” Anh nói.
Giản Duy gật đầu thật mạnh, “Đương nhiên rồi, em suýt nữa thì nghĩ rằng cả đời này sẽ không còn qua lại với Tiểu Bí Đỏ.”
“Ồ, cho nên em chuẩn bị cảm ơn anh bằng cách nào?”
Nói ra thì đúng là phải cảm ơn anh. Nếu không nhờ anh kiên trì, Giản Duy chắc chắn không dám chạy tới sân bay, vậy thì thật sự không còn cơ hội nói rõ ràng với Bí Đỏ – chan rồi.
Nhưng cô vẫn cứng miệng đáp, “Tại sao phải cảm ơn anh? Nếu không phải vì anh, bọn em vốn sẽ không trở mặt. Anh chẳng qua chỉ đang chịu trách nhiệm với chuyện mình đã gây ra thôi.”
Giản Duy vừa nói vừa chỉ vào mũi anh, Giang Ngật chỉ cau mày không nói lời nào.
Chờ đến khi về căn hộ, anh cởi áo khoác xuống, đi thẳng vào toilet rửa mặt. Giản Duy vẫn đang quan sát anh, trông chằng khác gì cái đuôi nhỏ đi đằng sau, “Không vui à? Đồ hẹp hòi.”
“Anh hay em mới là người hẹp hòi?” Giang Ngật lườm cô một cái, “Bận việc cả đêm lại nhận được sự báo đáp này. Để xem lần sau anh sẽ mặc kệ em.”
Giang Ngật nói xong thì bắt đầu cạo râu. Tiếng “ong ong” rất nhỏ, anh soi gương nâng cằm dưới lên, trên đường cong lưu loát là một màu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sao-duy-nhat/731307/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.