Chiếc đèn giấy màu hồng treo lơ lửng, ở chính giữa bàn cơm chậm rãi chuyển động, ánh sáng tỏa ra cũng mang màu sắc hồng nhạt. Khăn trải bàn màu trắng có hoa văn, cô gái khẽ níu lấy nó, dùng ngón tay cuộn lại.
Giản Duy phải hết sức khắc chế, mới không kéo khăn trải bàn xuống.
Từ lúc lên xe, đến khi thuận lợi tới nhà hàng, đã qua hơn nửa tiếng. Nhưng nhịp tim vẫn chưa có chiều hướng khôi phục lại bình thường. Mỗi một tiếng nảy lên trong lồng ngực đều rõ ràng đến vậy, thần kinh cũng theo đó khẩn trương. Mất bình tĩnh như vậy, Giản Duy cảm thấy không thể trách bản thân, dù sao thì hiện tại người cùng mình ăn cơm là… Là Giang Ngật mà!
Nam thần chủ động ngỏ lời, hơn nữa không phải một nhóm nhiều người tụ tập, mà chỉ có hai người họ, một bữa tối lén lút!
Cái định nghĩa này lại khiến cho cô có chút sóng lòng sôi sục, nổi lên dũng khí, trộm dò xét đối phương. Giang Ngật đúng lúc nhìn sang, “Có món gì muốn ăn sao?”
Giản Duy giật mình, cố gắng tự trấn định, “Gì cũng được ạ, em không kén ăn.”
“Nhà hàng đã do tôi chọn, ăn gì, vẫn nên để em chọn đi.”
Sau khi lên xe, Giang Ngật hỏi Giản Duy muốn đi đâu ăn, lúc đó cô đang bề bộn tâm loạn như ma, nói không ra đề nghị gì có ích, toàn bộ giao cho anh quyết định.
Nghĩ vậy, cô nói một cách chần chờ: “Anh thật sự muốn mời em ăn cơm?”
Giang Ngật: “… Cô Giản, chúng ta đã vào bàn rồi.”
Giản Duy quýnh lên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sao-duy-nhat/731243/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.