Hả ?
Cái gì ?
Giản Duy trợn mắt há hốc mồm, không thể tin nhìn Chu Tĩnh. Vẻ mặt Lâm Hạo ở bên cạnh còn khoa trương hơn cô nhiều, tròng mắt cũng sắp rớt ra ngoài: “Chị, chị Tĩnh, chị nói cái gì vậy! Chuyện này làm sao có thể…”
“Có cái gì không được, các cậu dám nói lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, không hề nhận lầm?”
“Nói thì nói như thế, nhưng…”
“Trang điểm cho cô ấy, đôi mắt và cằm chỉnh trang lại một chút, chiếu theo ảnh chụp của Bội Bội. Lại đổi trang phục và kiểu tóc, chắc chắn có thể làm người khác phân biệt không rõ thật giả, nhất định có thể…”
Chu Tĩnh càng nói càng tỉ mỉ, ánh mắt cũng càng ngày càng nóng bỏng. Giản Duy cảm thấy, khi chị ta đưa ra ý tưởng này vẫn chỉ là xúc động nhất thời, nhưng bây giờ đã càng ngày càng kiên định, dường như nóng lòng muốn áp dụng.
Da đầu cô tê rần, vừa muốn mở miệng, Giang Ngật lại đột nhiên cười một tiếng: “Có vẻ là ý kiến hay.”
Mọi người cùng nhau nhìn sang, Giản Duy kinh ngạc, anh ấy đây là muốn đồng ý?
Chu Tĩnh cũng rất kinh ngạc. Nhìn phản ứng vừa rồi của Giang Ngật, rõ ràng là trước khi Chu Tĩnh mở miệng đã đoán ra dự định của chị ta, chị ta còn tưởng rằng Giang Ngật nhất định sẽ không đồng ý đâu!
“Cậu cũng cảm thấy tốt?”
Giang Ngật đút hai tay vào túi, lười nhác đáp: “Tốt thì tốt, chỉ là chị Tĩnh, em và cô gái này nhận biết vẫn chưa tới bốn mươi tám tiếng, chẳng khác gì người xa lạ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sao-duy-nhat/731235/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.