Mặc dù Khúc Hoài đóng chặt cửa lòng, nhưng đã lọt vào tầm mắt của Mạnh Phồn Tinh tôi rồi, tôi nhất định sẽ tìm mọi cách làm rõ mọi chuyện.
"Cô hình như rất thích nhìn tôi." Khúc Hoài ăn xong liếc nhìn tôi.
Tôi vươn cổ, chớp chớp mắt hỏi: "Không được nhìn anh sao? Đẹp trai thì nhìn nhiều thêm vài lần chứ sao."
Anh ấy chậm rãi đậy nắp hộp cơm. Tôi thấy tay anh ấy chưa lành hẳn, định giúp anh ấy. Nhưng anh ấy rất cứng đầu, nhất quyết tự làm.
"Cô thật khéo nói, cơm cũng nấu rất ngon. Nhưng từ ngày mai trở đi, cô không cần phải chạy qua chạy lại mang cơm cho tôi nữa."
"Tại sao?"
"Cảm ơn sự quan tâm của khu phố, nhưng như cô thấy đấy, tôi đã hồi phục khá nhiều rồi, nên không có lý do gì để làm phiền thời gian của cô nữa."
Chỉ vậy thôi sao?
"Tôi không thấy phiền, hơn nữa tôi là tự nguyện, anh không cần phải thấy áy náy."
Anh ấy nhíu mày. "Tự nguyện? Tôi cứ tưởng cô được khu phố cử đến."
Tôi: "Anh nằm mơ à? Khu phố đúng là có quan tâm, nhưng cũng không thể quan tâm theo kiểu một kèm một như vậy được, nếu không chúng tôi đã mệt c.h.ế.t từ lâu rồi."
"Vậy tại sao cô lại làm vậy?" Khúc Hoài khó hiểu nhìn tôi.
Luôn luôn dám yêu dám hận như tôi, cười gian xảo: "Khúc Hoài, anh chắc là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sao-cua-khuc-hoai/3652849/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.