Trong phòng bệnh rất yên tĩnh.
Thẩm Nhất Lộ ngồi trên ghế sofa, áo khoác ngoài bên trong mặc váy đỏ, vẫn xinh đẹp rung động lòng người như xưa. Nghi Hi nhớ đến rất nhiều năm về trước, bản thân đã từng cảm thấy kiêu ngạo, bởi vì trong số các bạn nhỏ, mẹ mình là người sang trọng nhất.
"Lúc tôi còn nhỏ, không có nhiều cơ hội được trông thấy bà, mỗi lần ầm ĩ đòi mẹ, dì giúp việc sẽ cho tôi xem tin tức về bà, phim của bà, các chương trình tiết mục có bà tham gia. Dì ấy sẽ chỉ người trong TV nói với tôi, người xinh đẹp nhất kia chính là mẹ cháu, còn nói tôi lớn lên rất giống bà, sau này nhất định cũng là mỹ nhân. Hồi ấy, mỗi tháng ngày tôi vui nhất chính là những hôm bà về nhà, bởi vì có thể ăn cơm cùng bà, cùng nhau luyện đàn, tuy rằng bà không thích chơi với tôi, nhưng chỉ cần như thế đã làm tôi cảm thấy thỏa mãn rồi...
"Nhưng bà càng ngày càng lạnh nhạt, hoặc cũng có thể là bà vẫn luôn lạnh lùng như vậy, chỉ là khi đó tôi mới chậm rãi bắt đầu cảm nhận được cảm xúc của bà. Bà không thích tôi, ngay cả cười với tôi một cái cũng ít. Tôi nhớ có một lần, thầy mỹ thuật bảo tôi vẽ một bức tranh gia đình, tôi dùng hết hai ngày để vẽ bà, cha và cả tôi nữa, nhưng khi tôi cực kỳ vui vẻ lấy đưa cho bà xem, lại là lúc bà vừa thay quần áo chuẩn bị ra khỏi nhà. Tôi từ trong nhà đuổi theo, đi theo tới garage, liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sao-cho-doi-em/456735/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.