Giữa trưa ngày 30 Nghi Hi đến Nam Kinh, ngồi ở trên xe taxi còn đang không ngừng gọi điện thoại, “Vâng, lập tức đến ngay ạ, nửa tiếng, cùng lắm là 40 phút. Chỉ có một mình con… Ba, ba còn hỏi nữa, con liền không quen ba! Ngài là giáo sư đại học, chứ không phải ủy viên hội phụ nữ!”
Lương Cách bị mắc nghẹn, Nghi Hi thừa cơ cúp điện thoại, nhìn màn hình tối đen, nhận thức của cô đối với dũng khí của bản thân lại lên một tầm cao mới. Tự nhiên dám nói chuyện với ba như vậy, cảm giác một giây sau liền có thể lên núi đánh hổ, xuống biển bắt giao long, quá đáng yêu rồi!
Hiện tại nghĩ đến chuyện hôm đó còn cảm thấy lúng túng, cũng không biết ai ẩn ý nói với ba, ông ấy tự nhiên biết tin cô và Lê Thành Lãng hẹn hò. Sắp sang năm mới yêu cầu người khác tới nhà, chọc cho Nghi Hi hỏi lại: “Ngài là xem tướng mạo con rể sao? Con còn chưa chuẩn bị tốt để lấy chồng, ngài ở đây đã vội đính ước?”
Lương Cách lạnh lùng nói: “Cho dù con muốn gả, cũng phải xem ta có đáp ứng hay không.”
“Vậy là không phải đính ước? Gọi anh ấy tới làm gì, chúng con hiện tại lại không đính hôn.”
“Cho dù là nói yêu đương, cũng phải để ta trông thấy, dù sao hai người đã hẹn hò lâu như vậy. Về phần chọn đúng năm mới, thời gian khác các con có rảnh không? Hiếm khi hai người đều nghỉ phép, cùng nhau trở về đi.” Dừng một chút, lại nói, “Con sợ cái gì? Có chỗ nào không dám gặp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sao-cho-doi-em/456712/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.