Nghi Hi lúc này mới biết là bị đùa giỡn, tức đến mức đề cao âm thanh, “Lê Thành Lãng!” 
Lê Thành Lãng hắng giọng một cái, khôi phục đứng đắn, “Được rồi, vậy chúng ta tới tâm sự, em vì sao lại giấu anh chuyện chương trình bị cắt sạch một đoạn?” 
Đề tài xoay chuyển quá nhanh, cô nhất thời không có cách gì thích ứng, dừng lại mới nói: “Chương trình vốn sẽ cắt nối biên tập mà, anh ngày đầu mới biết à?” 
“Tiểu Hi.” 
Nghi Hi: “Được rồi được rồi, là em cố ý giấu anh, em sợ anh đa nghi thôi. Mấy câu đó của Hứa Mộ Châu cũng là nhất thời hứng khởi nói ra, dù sao em và anh ta đều đã nói rõ ràng, cần gì phải đem chuyện này ra tán gẫu? Em cũng không nghĩ rằng sau này sẽ thành như vậy…” Dừng một chút, “Tiếp theo bọn em còn có hoạt động chung cùng nhau, anh có để ý không?” 
Cảm giác này, có phần giống lúc trước cô nhìn Hứa Mộ Châu và Yên Như, nếu Lê Thành Lãng thật sự để ý, có lẽ cô nên thận trọng suy xét xem phải xử lý thế nào. 
Giọng điệu của anh bỗng nhiên trở lên nghiêm túc, “Tiểu Hi, có một vấn đề anh cảm thấy chúng ta cần phải nói chuyện.” 
“Cái, cái gì?” 
“Trước anh đã nói, anh tin tưởng em. Chuyện công việc, cả các loại xã giao, em đều có thể cứ theo lẽ thường tiến hành, Vương An Huệ biết nên xử lý thế nào, em cứ theo đó mà làm, không cần kiêng dè anh.” 
“Thật?” 
“Thật.” Anh than thở, “Tiểu Hi, công việc của chúng ta quyết định chúng ta sẽ thường xuyên không thể gặp mặt nhau, sẽ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sao-cho-doi-em/456682/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.