Đúng vậy, đến con người cuối cùng rồi cũng mất đi, nhà cửa thuộc về vật sở hữu bên ngoài, chỉ cần dư vị của chuyện cũ còn lưu lại trong tâm trí là được rồi, như vậy, sẽ mãi mãi không bao giờ mất đi.
* * *
Tâm trạng nặng nề đó rất khó để không thể hiện ra trong cuộc sống thường ngày. Trái tim đang trống trải kia cũng cần có một người để chia sẻ, để đồng cảm với tâm trạng ngắm bóng thương mình.
“Triệu Vĩ Hàng, em không có hứng.” Khi chỉ còn hai người, Thả Hỷ thậm chí vẫn rất khó lấy lại tinh thần để đáp ứng nhu cầu của chồng.
Triệu Vĩ Hàng cũng không khiên cưỡng, anh chỉ châm một điếu thuốc, ngồi dựa vào thành giường, “Có thể hỏi một chút không, đến khi nào thì em mới có hứng?”
“Em cũng không biết nữa, đừng hỏi em.”
“Nhưng ít nhất em cũng phải cho anh một thời hạn nào đó chứ, anh không muốn có một cuộc sống thoát tục và chẳng có ham muốn gì cả.”
Thả Hỷ bỗng đứng phắt dậy, “Triệu Vĩ Hàng, anh lấy em, chính là vì cần cái công năng đó phải không, em nghĩ gì, em vui hay không vui anh cũng không cần đếm xỉa phải không?”
“Được, cho anh đây, tất cả đều cho anh đây!” Thả Hỷ bắt đầu lột bỏ quần áo đang mặc trên người, từng chiếc từng chiếc một rồi ném chúng lên đầu anh, lên người anh.
Triệu Vĩ Hàng dập tắt điếu thuốc đang hút dở, quơ gọn đống quần áo của Thả Hỷ lại, ngẩng đầu lên nhìn. Cố Thả Hỷ đang đứng đó vênh mặt lên thách thức, trần truồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sao-ban-ngay/65180/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.