Nếu nói rằng tình yêu chỉ cần mang lại nụ cười thì Thả Hỷ bắt buộc phải thừa nhận rằng, hồi đó Tần Mẫn Dữ quả thực không có tình cảm gì đặc biệt với cô. Trong trí nhớ của cô, tất cả những nụ cười của Tần Mẫn Dữ đều được xuất phát từ thành công của anh, từ sự chinh phục của anh, chứ không hề dành cho cô: Cố Thả Hỷ. Còn nụ cười của cô giờ đây lại dành cho ai?
* * *
Vừa bước chân vào khoa, rất nhiều giáo viên khi nhìn thấy Thả Hỷ đều hỏi: “Tiểu Cố, có chuyện gì mà vui thế?” Cô giở gương ra tự soi, cảm thấy vẻ hồ hởi đang tràn đầy trên khuôn mặt.
“Nhất định là cô giáo Cố đang yêu rồi.” Một sinh viên vừa bước vào văn phòng mạnh bạo phán đoán.
Thả Hỷ lại tự soi trong gương, khi yêu, khuôn mặt sẽ có biểu hiện như vậy sao? Cô quả thật cũng không biết nữa. Trước đây, khi còn ở bên Tần Mẫn Dữ, ngày nào dường như cũng rất bận rộn, tất cả mọi sự chú ý đều tập trung vào anh. Khi Tần Mẫn Dữ không bình luận về vẻ bên ngoài của cô, Thả Hỷ cũng không thấy cần phải chú ý đến bề ngoài của mình. Chính vì thế, bộ dạng của cô lúc bấy giờ như thế nào, Thả Hỷ cũng không còn nhớ nữa. Tuy nhiên, từng điệu bộ, cử chỉ của Tần Mẫn Dữ lúc bấy giờ vẫn in sâu trong tâm trí cô.
Nếu nói rằng, tình yêu có thể đem lại nụ cười thì giờ đây, Thả Hỷ hoàn toàn có thể tin rằng, Tần Mẫn Dữ quả thực không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sao-ban-ngay/65178/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.