Sau khi lấy chồng Cố Thả Hỷ cảm giác mình vừa chuyển từ tu viện sang ở tại am ni cô, nới đâu cũng là tu hành, không thể thoát khỏi bầu không khí cô quạnh.
* * *
Một luồng sáng bất ngờ dọi vào mắt khiến Thả Hỷ choàng tỉnh, hôm qua xem đĩa nhiều, mệt quá nên ngủ thiếp đi trên sofa.
“Ở nhà à?” Triệu Vĩ Hàng bước vào.
Thả Hỷ không kịp phản ứng, đại não của cô vẫn còn chưa tỉnh ngủ, cô hỏi một cách bản năng: “Ăn cơm chưa?” Thôi chết! Nhà cửa vẫn chưa dọn dẹp, chưa chuẩn bị gì cả, chẳng phải anh ta nói ngày mai mới về kia mà?
Quả nhiên, sau khi vào phòng thay quần áo trở ra, nét mặt Triệu Vĩ Hàng lộ rõ vẻ không vui: ”Vẫn chưa ăn”. Sau đó, Vĩ Hàng ngồi xuống cạnh bàn ăn dường như đang đợi để ăn cơm.
Thả Hỷ vội đứng dậy, đã hơn mười giờ tối. Cô bỗng phát hiện ra cái túi đựng quần áo mang sang nhà Chỉ Túc vẫn đang nằm dưới chân, hy vọng anh ta không để ý. Mặc dù có thể Vĩ Hàng không để ý đến việc cô đi đâu khi anh ta vắng nhà, nhưng Thả Hỷ cảm thấy rằng thêm một việc không bằng bớt đi một việc. Cô vừa lấy chân khe khẽ đẩy chiếc túi vào gầm ghế vừa kiếm cớ nói chuyện.
“Anh đói rồi phải không? Hay là đi tắm trước đi để em nấu cơm.” Mỗi lần cảm thấy chột dạ, thái độ của Thả Hỷ thường rất hèn kém. Thực ra, trong nhà cũng chẳng còn gì để nấu ăn cả. Tủ lạnh cũng đang trống rỗng. Đành câu giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sao-ban-ngay/65171/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.