Chẳng có lần gặp lại, mãi mãi không thể coi là vui vẻ chia tay được.
***
Ngày hôm sau, bà Khúc Văn Phương đưa hai vợ chồng Thả Hỷ về nhà, dặn dò Triệu Vĩ Hàng nghỉ ngơi đến thứ Hai hãy đi làm rồi ra về. Mấy hôm nay, bà cũng chẳng ngó ngàn gì tới nhà cửa, công việc ở cơ quan cũng dồn lại, toàn tâm toàn ý lo cho Triệu Vĩ Hàng.
Trên bàn trà vẫn đặt lẵng hoa hôm qua Thả Hỷ mang về, bên cạnh đó là gói bọt biển.
“Cái gì thế này?”, Triệu Vĩ Hàng hỏi.
“Ồ, em quên khuấy đi mất.” Thả Hỷ bước tới, lấy tay chỉnh sửa vài bông hoa rồi nói: “Là do một người họ Phùng ở cơ quan anh mang tới bệnh viện tặng, gặp em ở ngoài cửa, em bèn mang về nhà cắm”.
“Phùng à? Sao anh không biết ai họ PHùng ở cơ quan anh nhỉ?”
“Anh ta cũng nói là chưa chắc anh đã biết anh ta, nhân viên cấp phòng mà.” Thả Hỷ bận rộn thu dọn đồ đạc, khôgn chú ý lắm tới chuyện đó.
“Còn cái gì nữa đây?”
“Bọt biển cắm hoa, để thay khi hoa đã bị héo.”
Hoa thì có thể tươi được bao lâu mà cần phải thay miếng xốp cắm cơ chứ? Nhấc lên xem thử, Triệu Vĩ Hàng thấy trọng lượng của gói giấy đó không giống như một miếng bọt biển. Anh mở gói giấy ra, bên trong quả nhiên là một tập tiền dày cộp.
“Cố Thả Hỷ, em lại đây xem này!”, Triệu Vĩ Hàng lớn giọng.
“Chuyện gì vậy, em đang giặt quần áo, anh đợi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sao-ban-ngay/2824594/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.