p class="watch-page-fiction-content">Hôm nay cũng như mọi ngày cô vẫn thói quen “yêu ngủ”, cô thà đi học muộn nhưng không dậy sớm. Thế là cô đi học muộn. Bây giờ cô phải chật vật leo tường vào. Cô đã leo lên được rồi nhưng giờ làm sao mà xuống, cô loay hoay tìm cách xuống thì thấy anh đang đi cô gọi: “Nguyễn Tuấn Kiệt”
Anh nghe hình như có ai gọi mình nên quay lựa nhìn thì thấy cô đang vẫy tay gọi anh lại. Anh không biết chuyện gì cũng đi lại.
Anh đi lại hỏi: “Sao em?”
Cô ngượng ngùng trả lời: “Anh có thể giúp em xuống không?”
Anh nhìn cũng hiểu lí do vì sao rồi, nhưng anh hỏi: “Có đền đáp gì không?”
Cô không cần suy nghĩ, gật đầu chắc nịch: “Có. Em mời anh đi ăn”
Anh không nói gì đi lại gần chỗ cô. Cô thấy thế ngầm hiểu anh đã đồng ý, cô vội cởi giày ra sợ làm bẩn áo anh. Cô đập lên vai anh rồi ngồi xuống để anh đưa cô xuống. Khi đã tiếp đất an toàn cô mang giày lại rồi đi đến phủi áo anh, vì chiều cao nên cô phải nhón lên mới chạm đến vai anh được, cô vừa phủi vừa nói: “Cảm ơn anh”. Cô thấy anh không nói gì ngẩng đầu lên nhìn khoảng cách cô và anh rất gần, cô vội lùi về sau, anh ngơ ngác bây giờ mới sực tỉnh. Anh đưa tay che miệng ho một cái nói: “Em đừng quên đã hứa”. Rồi hai người cùng đi bỗng gặp một người mệnh danh là “sát thủ của trường” không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sang-tren-bau-troi-dem/2837270/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.