Hoặc nói cách khác, không phải là anh thay đổi, mà là che giấu quá giỏi khiến cô không cách nào lí giải được anh.
Ánh mắt An Thư vô thức rơi vào vết máu trên mu bàn tay anh, cô giật mình hỏi: "Nguyễn…Nguyễn Tuấn Kiệt, tay anh làm sao thế?"
Nguyễn Tuấn Kiệt liếc mắt nhìn dấu răng trên tay mình, như cười như không nhìn cô: "Em nói xem?"
An Thư nuốt nước bọt: "Dấu răng này nhìn có chút quen mắt..."
Anh tỏ ra tán thưởng: "Thị lực tốt lắm đấy”.
"Khụ, cảm ơn đã khen." An Thư cười gượng, sau đó lại cẩn thận hỏi: "Tôi cắn?"
"Em nghĩ tôi đổ oan cho em? Em có thể cắn thêm cái nữa để so sánh." Nguyễn Tuấn Kiệt đưa tay ra cho cô.
An Thư xấu hổ xua tay: "Không cần, không cần đâu, tôi nhận! Tôi nhận tội là được chứ gì! Lại nói... Rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì vậy? Tôi uống nhiều quá, chỉ nhớ là vào tới nhà vệ sinh... sau đó......... tôi chẳng còn chút ấn tượng nào nữa... Sao tôi lại về được tới đây vậy?"
"Em say mèm trong nhà vệ sinh nữ, tôi vào bế em ra, em không chịu đi theo tôi, nên cắn tôi một cái." Anh trả lời ngắn gọn và xúc tích.
Cô không tin nổi: "Anh... anh vào nhà vệ sinh nữ..."
Tội nghiệt của cô nặng quá rồi! Đại ma vương hi sinh lớn quá rồi…
"Thế sao tôi lại ngủ ở trong phòng anh?" An Thư tiếp tục hỏi.
"Vì cô không nỡ xa "tiểu bảo bối" này, đợi em ngủ thật say mới dám đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sang-tren-bau-troi-dem/2837175/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.