Ninh Tuyết cũng lập tức khuyên nhủ: "An sư muội, chị biết trong lòng em cũng không thoải mái nhưng chuyện này quả thật em cũng có sai, dù sao thì không thể để ân oán cá nhân của hai người mà liên lụy đến công ty được! Biện pháp duy nhất bây giờ là phải đè mọi ảnh hưởng tiêu cực xuống mức thấp nhất!"
An Thư thản nhiên nhìn bộ dạng "mình vì mọi người" của Ninh Tuyết sâu xa nói: "Sư tỷ này, nếu như tôi nhớ không nhầm thì từ đầu tới cuối chỉ có Thanh Thanh nhằm vào tôi thôi, riêng tôi vẫn luôn nhớ kĩ lời của chị Minh Trang, không được làm mất thể diện của công ty, phải lấy lợi ích của công ty làm trọng, thế nên bị bắt nạt cũng không dám làm phiền công ty, im lặng mãi cho đến khi mấy người bạn tốt bụng trên mạng lấy lại trong sạch cho tôi."
"Bây giờ trên mạng nóng nhất vẫn là chuyện Thanh Thanh bị bao nuôi với chuyện cô ta làm tiểu tam, đây rõ ràng là Thanh Thanh không để ý đến lợi ích công ty. Hãm hại nghệ sĩ cùng công ty, bôi nhọ hình tượng của công ty đều là cô ta! Chẳng lẽ ý của sư tỷ là bị một con chó điên đuổi theo cắn loạn rồi rơi xuống rãnh chết, chả lẽ cũng là lỗi của tôi sao?"
Nếu cô đăng bài tha thứ cho Thanh Thanh thì chẳng phải công sức của cô sẽ đổ sông đổ bể sao. Nghĩ hay nhỉ?
Ninh Tuyết bị Ninh Tịch nói cho nghẹn họng, cái gì mà mấy người bạn tốt bụng trên mạng, rõ ràng chính cô ta là tác giả của mấy thứ kia, còn ở đó mà giả vờ vô tội.
Thanh Thanh mới yên lặng được một hồi đã bị An Thư làm cho phát điên: "Mày nói ai là chó điên! Mày nói rõ ràng cho tao! Mày..."
Thấy Thanh Thanh lại ồn ào, Hạo Dương lập tức lên tiếng cắt đứt: "Không cần xin lỗi nữa."
"Có thật không?" Thanh Thanh lập tức hớn hở, nhưng Hạo Dương lại tiếp tục nói: "Thanh Thanh, cô viết một lá thư xin rút khỏi giới giải trí đi!"
Thanh Thanh hét ầm lên: "Cái gì? Anh để tôi rút khỏi giới giải trí? Sao tôi phải rút! Tôi mới không cần phải viết cái thứ đó!"
Sắc mặt Hạo Dương lúc này đã mất kiên nhẫn: "Tôi để cô viết là còn chừa mặt mũi cho cô! Đừng có không biết xấu hổ như thế!"
"Không phải chỉ là bao nuôi sao! Trong cái giới giải trí này có nữ minh tinh nào không bị bao nuôi, tiểu tam nhiều như thế tại sao lại chỉ có mình tôi là phải rút khỏi giới giải trí!"
"Bởi vì chỉ có mình cô ngu xuẩn, khiến tất cả mọi người đều biết!"
"Tất cả những chuyện này đều do con khốn Lê Hàn kia, cô ta phản bội tôi! Tại sao các người không truy cứu trách nhiệm của cô ta!"
"Cô ấy từ chức rồi, cô bảo tôi truy cứu kiểu gì? Lê Hàn là người quản lí có tính khí tốt nhất trong công ty rồi mà cô ấy còn phải làm như vậy, cô tự ấy tự đặt tay lên ngực mà hỏi trừ Lê Hàn ai còn chịu được cô? Bình thường cô quát mắng hành hạ người ta thì thôi, con trai nhà người ta sốt cao 40 độ cần phải đi bệnh viện, cô sống chết không cho người ta đi, kết quả, nửa đêm cô ấy mới chạy về được thì con trai cô ấy đã phải vào phòng cấp cứu, đến nay còn chưa qua cơn nguy hiểm!" Đừng nói Lê Hàn đến chính anh ta còn chán ngán việc cứ phải đi chùi đít cho Thanh Thanh.
Thanh Thanh nghe vậy vẫn không cho rằng cô ta đã sai, vẻ mặt câng câng: "Chả phải vẫn còn sống đấy thôi! Không phải là có bác sĩ ở đó rồi sao, cô ta chạy đến cũng chả giúp được gì! Thế mà cô dám lấy cớ đấy để đẩy tôi vào chỗ chết?"
Tới lúc này Thanh Thanh vẫn không hiểu tại sao một kẻ hèn yếu, nhu nhược như Lê Hàn lại đột nhiên làm ra loại chuyện như này, cô ta đã li dị chồng, con trai lại là một ấm sắc thuốc, tiền thuốc thang mỗi tháng chỉ có tăng không có giảm, không có công việc này thì cô ta lấy gì nuôi gia đình?
Đương nhiên một kẻ tép riu như Thanh Thanh sao mà đoán được người đứng sau dàn xếp vụ này một đại nhân vật như Lương Phi.
Thấy Hạo Dương ý đã quyết, Thanh Thanh vội vàng nhìn về phía Ninh Tuyết như nhìn cọng rơm cứu mạng: "Chị Ninh Tuyết giúp em với, hay chị để Minh Trang làm quản lí cho em đi! Em đảm bảo sẽ ngoan ngoãn nghe lời! Em đồng ý đăng tin xin lỗi!"
Minh Trang nghe vậy lập tức sợ hãi, để cho cô ta nhận Thanh Thanh? Ninh Tuyết sẽ không hố cô ta như vậy chứ?
Ninh Tuyết tất nhiên không thể nào ngu như Thanh Thanh được. Cô ta làm ra vẻ thương tiếc nhưng không thể giúp được, nói: "Thanh Thanh, không phải chị không muốn giúp, em cũng vừa mới nghe An Thư nói đấy, cô ấy không muốn giúp, chưa kể đây cũng là quyết định của công ty, chị cũng không có cách nào."
Lúc chuyện tới nước này, Ninh Tuyết biết Thanh Thanh chuyến này đã xong đời rồi. Bất quá cô ta vẫn muốn lợi dụng Thanh Thanh một lần cuối, hi vọng có thể kéo An Thư xuống nước. Tiếc là Hạo Dương lại ăn muối còn nhiều hơn ăn cơm, biết rõ chuyện xin lỗi không giúp ích được gì, còn có khả năng ảnh hưởng tới nghệ sĩ khác của công ty nên đã dứt khoát lựa chọn từ bỏ Thanh Thanh.
Những tưởng rằng kiếm được con dao tốt để đối phó An Thư, ai dè lại bỏ mạng trước, không những thế còn nâng cao hình tượng An Thư trong mắt công chúng, loại người này sao đáng để Ninh Tuyết lãng phí sức lực.
"An Thư, con chó này! Mày chờ đấy, tao cho dù chết cũng phải kéo mày xuống chết cùng!" Thanh Thanh tuyệt vọng, đem tức giận đổ hết lên đầu An Thư, cuối cùng Hạo Dương phải gọi bảo vệ lôi ra ngoài mới chịu yên.
Đối với loại người thế này, ngay cả sức đi căm ghép cô ta thì An Thư cũng tiếc, chỉ có đồng tình, cho tới lúc này cũng không biết bản thân bị người ta lợi dụng.
An Thư được tẩy trắng, Thanh Thanh phải rời khỏi giới giải trí, tất cả chuyện này giống như một quá trình hóa giải nguy cơ truyền thông hoàn mỹ.
Tuy Hạo Dương nghi ngờ sau lưng An Thư có người giúp đỡ nhưng lại không tìm được chút sơ hở nào, chỉ có thể cho rằng An Thư may mắn.
Sau khi rời khỏi phòng họp, An Thư vào phòng vệ sinh, Ninh Tuyết cũng theo vào.
Ninh Tuyết khoanh hai tay trước ngực, vẻ mặt giễu cợt nhìn cô: "An Thư, mày lôi hết chuyện xấu của người ta ra như thế không sợ có ngày mình cũng bị người ta đào lên sao?"
An Thư híp mắt lại, tỏa ra một tia sáng lạnh lẽo, sau đó xoay người lại, thờ ơ nói: "Trong cái giới giải trí này làm gì có ai không có chút chuyện không thể lộ ra ánh sáng? Đúng không, Phạm tiểu thư!"
An Thư cố ý nhấn mạnh chữ "Phạm tiểu thư" này, sau đó làm bộ dáng hoảng hốt như nhận ra cái gì đó: "Ơ! Nhắc tới thì tôi đột nhiên phát hiện cái danh "Tiểu tam mạo nhận làm Thiên kim" của Thanh Thanh cũng rất hợp với cô đấy! Đến lúc tôi bôi đen cô cũng tiết kiệm được cái tiêu đề đấy nhỉ?"
Ninh Tuyết như bị giẫm phải đuôi, nổi giận nói: "Cái gì mà Tiểu tam mạo nhận làm Thiên kim! Từ lúc tao ra đời đã lớn lên ở Phạm gia, là đứa con gái duy nhất mà thừa nhận, ngay đến Thái Huy cũng là do mày không giữ được lòng anh ấy, mày nghĩ mọi người sẽ tin mày sao?"
An Thư kéo dài giọng, "Thế... cô muốn thử chút không? Nếu không tôi thử lôi mấy chuyện kia của cô ra thử coi! Biển người mờ mịt, tôi vẫn chưa tìm được tung tích con chó cô bỏ tiền ra mua năm đó, biết đâu đăng tin công khai tìm người lại có kết quả?"
Sắc mặt của Ninh Tuyết nháy mắt đã thay đổi, rít lên: "An Thư, cái con điên này!"
Cô ta đương nhiên không sợ An Thư không biết tự lượng sức mình đi tranh đoạt đàn ông và thân phận địa vị với mình, chỉ sợ Ninh Tuyết nhất định đồng quy vu tận với cô ta.
"Hắc hắc..." Nhìn sắc mặt bị dọa sợ của Ninh Tuyết, An Thư không nhịn được cười khẽ, vỗ vỗ vai Ninh Tuyết: "Phạm tiểu thư, lo lắng như thế làm gì, chỉ đùa thôi mà, cái loại cặn bã như cô không đáng để tôi lấy mạng đổi mạng..."
Nói tới chỗ đây, ánh mắt khinh bỉ không thèm đếm xỉa của An Thư đột nhiên lạnh như băng, đè thấp giọng xuống giống như âm thanh của ác quỷ bò từ địa ngục lên thì thầm bên tai cô ta: "Chẳng qua là, sau này nếu cô lại dùng sự việc kia uy hiếp tôi thì khó đảm bảo lắm... Mượn lời vị đồng đội heo kia của cô, tao mà chết thì cũng sẽ phải kéo mày chết cùng! Thanh Thanh bất quá cũng chỉ mạnh miệng thôi, nhưng tôi thì không thế đâu!"
An Thư nói xong, buông bả vai Ninh Tuyết ra, rời đi.
Ninh Tuyết muốn uy hiếp An Thư nhưng lại bị uy hiếp ngược lại, sau khi An Thư rời đi thì trong nháy mắt cả người cô ta xụi lơ trên đất, sau đó vẻ mặt âm trầm mà đạp cửa bước ra.
Không được, cô ta phải nghĩ biện pháp giải quyết An Thư!
Nếu không, chỉ cần An Thư còn tồn tại một ngày thì ngày đó nguy cơ của cô ta chưa được giải trừ, Ninh Tuyết tuyệt đối không cho phép chuyện này phát sinh!
Trước khi An Thư đi đã là mối họa cho Ninh Tuyết khi quay về cô lại khác rất nhiều càng nguy hại đê ấm địa vị ngay cả người mình yêu sớm muộn cũng mất.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]