Chương trước
Chương sau
Ngày hôm sau.

Từ giữa hè đến đầu thu, đoàn làm phim Đoạn Trường Ca trải qua vô vàn trắc trở cuối cùng cũng bấm máy lại một lần nữa.

Bởi vì kịch bản có thay đổi, nên những cảnh của Ninh Tuyết và Tư Châu giảm không ít, Ninh Tuyết với An Thư vốn còn có ba cảnh quay chung với nhau nữa nhưng bây giờ cũng bay theo gió luôn. Việc này cũng có nghĩa là từ giờ cô sẽ không cần phải đụng mặt Ninh Tuyết ở trường quay nữa, điều này khiến An Thư nhẹ nhõm hơn bao nhiêu, rốt cuộc cũng có thể tập trung quay phim rồi.

Cảnh quay hôm nay là chủ yếu là hai cảnh quay quan trọng nhất của bộ phim, thế nên không chỉ có Lâm Đình mà Kiên Minh cũng đến.

An Thư với Jason gần như là đến cùng lúc.

"Chào Jason sư huynh!" An Thư ngọt ngào chào hỏi, ngoan ngoãn đổi từ "Jason tiền bối" thành "Jason sư huynh."

"Ừ, chào sư muội!" Nhìn bộ dạng bé ngoan của An Thư, da đầu Jason run hết lên, nổi cả da gà.

Sau đó, khóe mắt anh liếc về phía Lâm Đình - đang đi ở bên cạnh An Thư...

Lâm Đình đang nói chuyện với Kiên Minh, không hề chú ý tới ánh mắt của Jason, sau khi nói xong thì quay ra dặn dò An Thư: "An Thư, chị với anh Minh cần thương lượng một số chuyện, em cùng với sư huynh của em tập dượt một lượt trước đi."

"Dạ, chị cứ làm việc của mình đi!"

Ngoan ngoãn vẫy tay tạm biệt Lâm Đình xong, An Thư lập tức khôi phục lại bộ dạng Tiểu ma vương, âm trầm nhìn Jason, nói: "Chậc chậc chậc, lông vàng này... vừa nãy có thấy không? Tôi còn lo hai người gặp nhau thì chị Đình Đình sẽ khó xử, kết quả chị ý còn không thèm liếc mắt nhìn chú lấy một cái! Thật ngầu! Càng ngày tôi càng thích chị ý!"

Jason trừng cô: "Rốt cuộc ai nói cho mày cô ta là bạn gái cũ của tao!"

An Thư chớp mắt: "Không phải chính mày nói sao?”

"Biến! Tao không có nhắc đến nha, tất cả đều là do mày tự biên tự diễn!"

"Ai bảo mày cứ khiến người ta hiểu lầm cơ..." An Thư lẩm bẩm sau đó con giun tò mò trong bụng trỗi dậy: "Nếu không phải bạn gái cũ... vậy quan hệ của hai người là gì? Tại sao mày lại e ngại chị ấy như vậy?"

"Tao e ngại cô ta lúc nào? Tiểu Thư Thư, mày có thể đừng nghĩ vớ va vớ vẫn nữa được không!" Jason thật sự sắp bị cô dày vò chết mất.

Vì muốn tìm hiểu sự tình, An Thư liền mềm giọng trấn an: "Được rồi được rồi, vậy tao không nghĩ lung tung nữa, tự mày khai báo đi! Rốt cuộc là sao?"

"Sao trăng gì? Trước đây cô ta từng là quản lí của tôi thôi!" Jason quơ quơ quyển kịch bản trong tay.

An Thư trợn to mắt: "Không thể nào, chị Đình Đình từng mang mày á?"

Jason trợ mắt lại: "Làm sao, không được sao? Vẻ mặt của mày đây là sao hả?"

An Thư lắc đầu, thở dài nói: "Cái này còn đáng thương hơn so với làm bạn gái cũ..."

Tính tình Jason dở dở ương ương thế nào đã là điều mà cả giới biết, không một trợ lý nào có thể chịu được anh ta quá một tuần.

Kiên Minh có thể chịu được lâu như vậy là vì tính cách của anh ấy vô cùng tốt, vô cùng có kiên nhẫn, cho nên mới có thể ở cạnh Jason lâu như vậy.



Biết Lâm Đình với Jason không phải loại quan hệ đó thì An Thư thầm thở phào một hơi, nếu là thật thì thật sự là lúng túng lắm đó.

Lúc này, Kelly chỉ huy một người mang đến một cái ghế nằm siêu cấp sang trọng: "Chị Tịch, chị ngồi cái này đi!"

Ở trong đoàn làm phim, loại đãi ngộ này chỉ có nữ chính, nam chính, hoặc là những diễn viên có vị trí tương đối cao mới được hưởng thụ. Trước đây An Thư nhiều lắm chỉ được phân cho một cái ghế để ngồi nghỉ thôi, không ngờ cũng có một ngày lại được hưởng loại đãi ngộ này...

"Cám ơn nha, Tiểu Ly vất vả rồi!" An Thư nói cảm ơn

Mặc dù Tiểu Ly vẫn luôn luyến tiếc quá khứ nhưng lúc làm việc thì cô bé vẫn rất dụng tâm.

"Có tập không?" Jason giơ quyển kịch bản hỏi, kiên quyết thi hành mệnh lệnh cao cả của quản lí.

“Không tập. Buồn ngủ rồi”. An Thư lười biếng đưa tay lên miệng ngáp.

"Tối qua ông đây chơi game cả đêm không ngủ! Nếu không tập thì ngủ bù cái đã! Đừng có quấy rầy tôi!" Jason nói xong liền dùng quyển kịch bản úp lên mặt đi ngủ.

An Thư im lặng thắp một nén hương cho Kiên Minh, xong rồi lại vui mừng thay cho Lâm Đình, may là chị ấy đã thoát khỏi biển khổ! Xong, cô cùng ngủ luôn.

Lúc An Thư và Jason trang điểm cũng chẳng thèm dậy, ngủ thẳng tới lúc bắt đầu quay.

Đạo diễn Giang đã gọi mọi người tập hợp lại để quay Jason đã thức dậy mà cô vẫn còn ngủ, không nhìn được nữa, đạp cái ghế của An Thư một cái.

Lúc này An Thư mới chậm rãi tỉnh dậy. Trao cho Jason một ánh mắt giết người.

Cảnh này là một cảnh quay về chiến trường.

Sau khi vị huynh trưởng cuối cùng của Thanh Vân bị hôn quân và Hiền phi hại chết, Tiểu bá vương - Thanh Vân trưởng thành chỉ sau một đêm, khoác áo giáp lên xông ra chiến trường, bắt đầu kiếp sống quân nhân dài đằng đẵng...

Phủ tướng quân gặp chuyện, thành Trường An liền mất đi Tiểu bá vương.

Sau khi Thanh Vân rời đi, Quốc Khanh cuối cùng cũng nhìn rõ được tình cảm của mình, liền dứt khoát đuổi theo Thanh Vân ra chiến trường, trở thành một quân y.

Thông thường các cảnh quay sẽ được quay theo tình hình, chứ không phải dựa theo mạch của nội dung. Cho nên cảnh quay ngày hôm nay nhảy thẳng đến quãng thời gian bảy năm sau, Thanh Vân lập được chiến công hiển hách, thậm chí còn vượt qua cả cha và anh trai.

Hôn quân lại tiếp tục bị gian thần và Hiền phi xúi giục, bắt đều kiêng kỵ Thanh Vân, hơn nữa còn đưa ra yêu cầu bắt nàng phải giao ra binh quyền một lần nữa, thậm chí còn ép Thanh Vân gả cho Thập Nhị hoàng tử vô năng, lấy điều này áp chế nàng.

Tất nhiên Thanh Vân không nghe theo.

Vì vậy, trong một lần đại chiến, nàng gặp phải tình cảnh giống y như những gì các ca ca mình phải trải qua, không chết trên tay quân địch mà lại chết trên tay... người của mình.

Đối địch đại quân hùng mạnh nhưng lương thảo lại không đủ, viện quân cũng chậm chạp không tới...

Cuối cùng cái gì nên đến cũng đến.

Lúc này trong trường quay, tất cả các nhân viên đã tập hợp đầy đủ, các phóng viên cũng bắt đầu đông lên.



Người khẩn trương nhất không ai khác chính là đạo diễn Giang Hùng, lần này nếu xảy ra vấn đề gì nữa thì ông ta thật muốn đập đầu tự tử luôn cho rồi!

An Thư tất nhiên là không lo lắng gì, nhưng vừa nãy thấy Jason cứ ngủ mãi, trạng thái tinh thần có vẻ không tốt lắm khiến cô cũng lo lắng theo.

"Ok! Mọi người chuẩn bị! Bắt đầu!"

Giang Hùng vừa hô ánh mắt An Thư liền lập tức thay đổi.

Xác chết rải rác khắp chiến trường, đồng đội chỉ còn lại không tới một trăm người, Thanh Vân toàn thân dính máu, hai mắt đỏ ngầu, khuôn mặt đầy sát khí, giống như một món hung khí biết đi lại, gặp thần sát thần, gặp phật giết phật.

Ngay lúc nàng không thể chống đỡ nổi nữa thì sau lưng xuất hiện một kẻ đánh lén đang chuẩn bị tấn công nàng...

"Thanh Vân! Cẩn thận!" - Một người mặc trường sam xông tới lớn tiếng nhắc nhở.

Nhờ sự nhắc nhở của người kia, Thanh Vân mới có thể tránh thoát được đòn hiểm, nhưng vừa thấy rõ được người tới là ai thì lập tức nổi giận, dùng bàn tay nhuốm máu túm lấy cổ áo của người đó: "Ai cho ngươi tới đây? Cút ngay cho lão tử!!!"

Vẻ mặt Quốc Khanh quyết tuyệt: "Ta không đi! Chết thì cùng chết!"

Thanh Vân ném mạnh gã ra xa, vẻ mặt giễu cợt khinh thường: "Ta bảo ngươi cút thì cút đi! Một tên tiểu bạch kiểm trói gà không chặt mà cũng muốn chết cùng lão tử!"

Quốc Khanh đứng lên, dùng ngân châm phá nát cổ họng của một người, máu tươi bắn tung tóe lên khuôn mặt trắng nõn, trong đôi mắt chẳng còn sự nhân từ của một vị thầy thuốc nữa mà chỉ còn lại sát ý tận trời.

"Bây giờ thì sao?" Quốc Khanh quật cường hỏi.

Thanh Vân quay đầu đi. Cái khoảnh khắc này trên mặt An Thư sẽ phải thể hiện vô số vẻ mặt tâm tình phức tạp.

Cuối cùng, Thanh Vân chỉ thở dài: "Ngươi... thôi, ngươi đã muốn thì ta cũng không cản... nhưng đừng hy vọng ta sẽ phân tâm bảo vệ ngươi!"

Jason đưa tay ra, nhẹ nhàng lau đi một vệt máu trên mặt An Thư, vẻ mặt dịu dàng lưu luyến nhìn cô --- ở nơi binh đao loạn lạc tràn đầy máu tươi như cái chiến trường này, Quốc Khanh giống như một đóa Bạch Liên đang nở rộ: "Thanh Vân, ta là người đàn ông của nàng, hãy để ta bảo vệ nàng."

Cắt!!!!"

Chỉ một lần liền thông qua!!!

Tiếng vỗ tay ào ào như sấm dậy, các phóng viên là người vỗ tay lớn nhất.

Cảnh quay này vừa là cảnh hành động vừa là cảnh tình cảm, có thể nói là vô cùng có chiều sâu, không ai nghĩ chỉ một lần đã qua.

"Trời ơi! Jason đẹp trai chết tôi! Tôi còn tưởng lần này anh ấy diễn vai đại phu chân yếu tay mềm sẽ rất phá hình tượng! Ai ngờ lại tuyệt như vậy!"

"Đúng vậy đúng vậy! Lần này coi như đã lật đổ hình tượng một màu trước đây của Jason! Có cảm giác như khả năng diễn xuất của anh ấy đã có bước tiến lớn! Bây giờ tôi chẳng thèm quan tâm nam chính là ai, tôi chỉ muốn xem cảnh của Quốc đại phu nhà tôi thôi!"

"Nhất là câu nói cuối cùng "Ta là người đàn ông của nàng ", trời ơi, thâm tình quá!"

"Tôi cũng thấy thế tôi cũng thấy thế, trước đây lúc xem phim của Jason với mấy câu thoại như này cứ thấy thiếu thứ gì đó, bây giờ rốt cuộc đã biết --- là tình cảm! Jason lần này đã đưa được tình cảm vào diễn xuất rồi!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.