“Danial Joseph..." Một blogger ẩm thực thở dài nói: "Đó chính là người mà các đầu bếp chuyên nghiệp tôn dùng là sách giáo khoa sống, là kinh thánh trong lòng mỗi một người yêu mĩ thực, là kinh điển vĩnh hằng, là báu vật cấp quốc gia của nước Pháp!"
Phóng viên ẩm thực than thở, tựa như kích động đến sắp rơi lệ: "Mọi người tí nữa hãy trân trọng mà ăn! Cả đời chỉ có một lần mà thôi!"
Minh Trang chớp mắt một cái: "Nói nhiều như thế nhưng dù sao cũng chỉ là một người rất trâu thôi sao?"
Những người khác cũng kích động: "Không rõ lắm, tóm lại tối nay tôi nhất định phải ăn nhiều một chút!"
"May mà cả ngày nay tôi chưa ăn gì, cố ý giữ bụng cho tối nay ha ha ha!"
Minh Trang đến gần Ninh Tuyết Lạc trêu ghẹo: "Ninh Tuyết, Thái Huy nhà em cầu hôn thôi mà đúng là hạ xuống cả vốn gốc, chị thấy em lấy thân báo đáp cũng không đủ đâu. Mau cưới luôn đi rồi còn sinh em bé cho người ta!"
"Ha ha ha ha ha... Đúng thế đúng thế! Nói rất có lý! Hơn nữa còn phải sinh vài đứa mới đủ!"
Ninh Tuyết xấu hổ giậm chân: "Này, mấy người thật là, đừng có nói bậy!"
"Được rồi, mọi người đừng trêu cô ấy nữa!" Ánh mắt Thái Huu đầy yêu thương mà nhìn cô gái nhỏ bên cạnh, lúc này gã ta đã hoàn toàn cho rằng hai vị Đại sư này là do khách sạn mời đến để lấy lòng Tô gia. Cũng rất yên tâm hưởng thụ sự nịnh hót của đám người xung quanh.
Lúc này Ninh Tuyết đang ngồi trên chủ vị vô cùng đắc ý, tròng mắt cô ta đảo một vòng không biết nghĩ tới cái gì mà khóe miệng hơi nhếch lên, ngay sau đó Ninh Tuyết nhìn về phía An Thư đang ngồi trong góc xa xa bấm điện thoại chẳng để tâm, cô ta dùng cái giọng êm ái gọi: "An Thư, cô có thể tới đây một chút không?"
Nghe Ninh Tuyết gọi An Thư, đám người Minh Trang lập tức có chút hoài nghi, đang êm đang đẹp gọi An Thư tới làm cái gì?
Bất quá nếu Ninh Tuyết đã mở miệng thì đám bọn họ cũng không dám có ý kiến.
Tiểu Ly liếc Ninh Tuyết một cái, giận dữ nói: "Chị Thư, đi thì đi! Nếu không những người khác còn tưởng chúng ta sợ bọn họ! Dưới mắt mọi người chả lẽ cô ta dám làm cái gì?"
Trong trường hợp này nếu An Thư từ chối thì cũng không tốt lắm, huống hồ trong khách sạn vẫn đang có người live stream...
An Thư híp hai mắt lại, đấu nhiều năm thế rồi nên cô hiểu rõ lòng dạ xấu xa của Ninh Tuyết, cũng đoán được được vài phần chuyện cô ta muốn làm...
Vì vậy cô không chút do dự đứng lên, ung dung từ tốn đi tới đứng trước mặt Ninh Tuyết.
Nhìn hai người đứng cạnh nhau không ít diễn viên ở đây liên cười nhạt, một màn này đúng là thú vị. Nếu lát nữa tên nghèo mạt hạng kia đưa tới bất ngờ nào đó thì càng hoàn hảo.
Ninh Tuyết nhiệt tình bảo An Thư ngồi vào chiếc ghế cạnh mình, sau đó cô ta nói: "An Thư, tôi nghe nói cô có hứng thú không nhỏ với những vị đầu bếp hàng đầu, vị trí của cô không tốt nên cô ngồi ở đây có thể nhìn rõ hơn một chút, những Đại sư kia ngày thường cô không dễ gặp được đâu!"
Ninh Tuyết nói xong thì rất tự nhiên quàng lên cánh tay của Thái Huy, cũng thuận thế dựa vào người gã ta, nhìn qua có vẻ cực kì thân mật.
An Thư lịch sự cười một cái rồi cũng không nói gì thêm. Trong lòng cô hiểu rõ, Ninh Tuyết gọi cô lên đây cũng chẳng vì có thủ đoạn ám toán nào cao tay, mà đơn giản chỉ là vì muốn cô ghen tị mà thôi.
"Hừ, trong lòng thì chua xót mà bề ngoài vẫn bình tĩnh như vậy, đúng là một diễn viên giỏi!" Minh Trang châm chọc một câu, những diễn viên khác cũng bắt đầu xì xào bàn tán, thỉnh thoảng còn dùng ánh mắt chế giễu đánh giá An Thư.
"Các cô nói xem, lát nữa người theo đuổi An Thư sẽ đưa bất ngờ gì đến? Nếu còn chậm nữa thì tiệc cũng tàn luôn rồi!"
"Ai mà biết được, cô đoán được suy nghĩ của người thần kinh hả!"
"Ha ha ha, chúng ta cứ thưởng thức bữa tiệc này đi đã! Nhỡ đâu lát bị dọa đến mất khẩu vị mà ăn không trôi thì lỗ lớn rồi!"
...
Sau một hồi chờ đợi, ngài Danial cuối cùng cũng dừng lại nhìn về phía khách khứa phía dưới rồi mới mở miệng dùng tiếng trung lưu loát nói:
"Tối nay tôi vô cùng vinh hạnh khi được mời tới phụ trách bữa tối cho Phạm tiểu thư xinh đẹp và tôn quý. Vì cô, vì bạn của cô cùng khách mời của cô mà nấu một bữa tối mỹ vị!"
Nói xong ông lại hướng về phía An Thư và Ninh Tuyết làm một động tác của thân sĩ: "Phạm tiểu thư xinh đẹp tôn quý, hy vọng cô có một buổi tối thật tốt đẹp!"
Ninh Tuyết lập tức gật đầu một cái với Danial.
Thấy thế thì chân mày của Danial nhíu một cái có chút hoài nghi.
Nhưng mà ngài Danial cũng không để ý nhiều, nhiệm vụ của ông là chuẩn bị món ăn, những thứ khác thì ông không quan tâm.
Món điểm tâm ngọt khai vị nhanh chóng hoàn thành.
“Thưa Phạm tiểu thư xinh đẹp tôn quý, món ngọt này có tên là: Chocolate ice cream sundae, tuy cái tên của nó có chút phức tạp, nhưng cô có thể nếm thử hương vị của nó!” Nói rồi ông tự mình bê khay đựng món kem socola đi về phía bục chính.
Những phóng viên ẩm thực phát điên rồi, không chỉ là tác phẩm do chính tay Danial làm ra hơn nữa ông lại tự tay đưa đến, sự vinh hạnh đến nhường này đúng là không thể nào tưởng tượng!
“Không ngờ lại là món đó!”
“Má ơi, đây thực sự quá nghịch thiên! Món kem đó được làm từ ba mươi loại ca cao đó! Trong đó có mười bốn loại là loại bột ca cao đắt nhất ngon nhất trên thế giới, bên ngoài nó còn được dát vàng nữa đó! Đây đâu phải là ăn đồ ngọt, ăn tiền mới đúng!”
...
Một số phóng viên ẩm thực ở đây mới chỉ nghe nói mà thôi, hôm nay mới coi như là được tận mắt nhìn thấy, có thể tưởng tượng được sự phấn khích của bọn họ lớn đến nhường nào.
Con gái đa phần đều thích những món ăn tinh tế tinh xảo, Ninh Tuyết đương nhiên cũng bị món ăn trong tay của Danial hấp dẫn, nhìn thấy Danial tao nhã bước về phía mình, tim cô ta đập thình thích, lại nở một nụ cười sâu xa đầy ẩn ý với An Thư ngồi bên cạnh.
“Cảm ơn.” Thái Huy cũng muốn thể hiện sự ân cần, đưa tay ra định đón lấy món ăn từ tay của Danial.
Chẳng qua là, Danial lại không thèm nể mặt, ông nghiêm mặt nói: “Rất xin lỗi, món ăn này là dành riêng cho một người, chứ không phải cho anh.”
“À...”
Thấy Thái Huy ngại ngùng, Ninh Tuyết khẽ cười làm duyên, kéo tay của Thái Huy nói: “Được rồi mà Huy, cứ để ông ấy tự tay đưa cho em đi, anh đừng nhúng tay vào làm gì.”
Thái Huy bất đắc dĩ cười cười sau đó tự giác tránh ra, trong bụng nghĩ thầm những đầu bếp lớn đều có chút quái dị, cứ kệ bọn họ đi vậy.
Khi Danial đi đến trước mặt Ninh Tuyết, Ninh Tuyết lập tức nở một nụ cười ngọt ngào: “Ngài Danial, đã làm phiền ngài rồi.”
Nói rồi, Ninh Tuyết đưa tay ra định đón lấy khay kem nhìn ngon vô cùng kia thì hành động của Danial lại vượt qua sự dự đoán của tất cả mọi người có mặt ở đây…
Danial tiên sinh tỏ vẻ không hiểu ra làm sao, không vui nhìn chằm chằm Ninh Tuyết: “Vị tiểu thư này, món ngọt trong tay tôi đây cũng không phải là chuẩn bị cho cô.”
“Không phải là chuẩn bị cho tôi?!” Trên mặt Ninh Tuyết tràn đầy kinh ngạc: “Vậy thì chuẩn bị cho ai? Vừa nãy không phải ông nói là… Phạm tiểu thư sao?”
"Xin lỗi, vị Phạm tiểu thư mà tôi nhắc đến, là tiểu thư An Thư đây!” giọng điệu vô cùng kiên quyết, rồi chẳng thèm nhìn Ninh Tuyết lấy một cái, bước qua cô ta đi thẳng đến trước An Thư: “Thưa Phạm tiểu thư xinh đẹp cao quý, xin mời ngài nếm thử.”
Chắc ông cũng không để ý, nhưng hai từ "xinh đẹp - cao quý" này rơi vào trong tai người khác như thể cố ý thêm vào, dường như muốn nói chỉ có An Thư mới xứng với hai từ này.
Lúc này, đừng nói là Ninh Tuyết, ngay cả mấy người như Thái Huy và Minh Trang cũng hoàn toàn sửng sốt.
“...”
“...”
“…”
Danial vừa nói xong toàn bộ hiện trường đều rơi vào sự im lặng.
Mất một lúc sau, trong đám người mới lác đác vang lên những tiếng xì xào.
“Lừa… lừa con nhà người ta à, đúng không? Phạm tiểu thư không phải là Ninh Tuyết mà là An Thư?”
“Không phải chứ? Làm sao có thể xảy ra chuyện này được, chẳng lẽ đây là một trò đùa dai để An Thư phải xấu hổ trước rồi mới cho cô ấy niềm vui ngoài ý muốn?”
“Là An Thư thật á! Không nhầm đấy chứ? Hai vị đại thần Alain và Danial thế mà lại đến đây vì An Thư á???”
Ngạc nhiên cả nửa ngày, đến giờ vẫn còn rất nhiều người không tin nổi.
“Không thể nào! Nhất định là có nhầm lẫn gì đó ở đây rồi! Tại sao lại có thể là An Thư được! Cô ta là cái thứ gì chứ, sao có thể mời được những nhân vật trong truyền thuyết như thế này!”
“Đúng thế đấy! William Fei thì chỉ cần tiền là được, nhưng hai vị này tuyệt đối không phải là người chỉ có tiền là mời được đâu!”
“An Thư chỉ là một diễn viên hạng ba, bói đâu ra năng lực để mời được những người như thế này?”...
Đúng vào lúc này trong đám người có ai đó mở miệng nhắc khẽ: “Ơ, hình như mọi người đều quên mất một chuyện… vừa nãy trong bức thư Minh Trang đọc cho chúng ta người ta có nói là muốn chuẩn bị cho cô ấy một niềm vui bất ngờ mà... chẳng lẽ… chẳng lẽ là cái này?”
Nghe đến đó tất cả mọi người đều sửng sốt
“Không phải… không phải thế chứ?”
“Đó không phải là một gã bần cùng à?”
“Ai bảo người ta nghèo, đấy toàn là chúng ta đoán mò mà!”
“Mọi người ngẫm lại xem trong bức thư viết như thế nào, cao quý nhất, quyến rũ nhất, món quà khiến em không thể bình tĩnh được! Ẩm thực đẳng cấp nhất thế giới! Hoàn toàn phù hợp!”
Nghe nhắc vậy vẻ mặt của mọi người đều biến thành "à ra là thế".
"Cô nói thế mới thấy đúng thật! Như vậy thì tất cả đều có thể giải thích được rồi...!”
“Bây giờ nghĩ lại, tôi thấy bức thư tình đó thực ra cũng đáng yêu lắm mà!”
“Giọng văn rất đáng yêu mà, không biết tại sao nhiều người lại cảm thấy kì quái nhỉ!”
...
Nói đến đây mọi người bắt đầu quay ra nhìn nhau.
“Ố... Nói thế thì hai vị đại thần kia là niềm vui bất ngờ mà người theo đuổi An Thư chuẩn bị cho cô ấy chứ không phải là do Thái Huy chuẩn bị cho Ninh Tuyết”
“Khụ, hiểu lầm này quả hơi quá mất rồi! Ai cũng tưởng rằng là Thái Huy chuẩn bị cho Ninh Tuyết đấy!”
“Ha ha ha ha… vừa nãy Ninh Tuyết vui vẻ đến mức muốn lấy thân báo đáp mấy lần liền, ngay cả con cũng muốn sinh vài đứa, sau cùng còn muốn mời Ninh Tịch tới ngồi cạnh để quan sát, thế mà kết quả lại thành ra là hiểu nhầm?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]