Chương trước
Chương sau
An Thư quay lại thấy Nguyễn Tuấn Kiệt liền đứng dậy. Nhìn qua Lục Vân nói: “Anh nằm đây đi, tôi đi trước. Tôi nghĩ anh biết người nào làm ra chuyện này cứ để tôi giải quyết”.

An Thư đi thẳng ra ngoài, Nguyễn Tuấn Kiệt và Tuấn Khải cũng đi sau. Anh đi lại nắm lấy tay cô kéo lại mình. An Thư dựt tay khỏi tay anh.

“Anh đến đây làm gì?”

“Tại sao em lại ở với tên đó”

“Nếu không có anh ta người nằm đó là tôi rồi. Chính cô ta là người ra tay - Quan Tử Dao không tin thì cứ về điều tra”. Cô bỏ đi để lại hai người ở đó.

Không cần điều tra cũng biết đó là ai

Văn phòng tổng giám đốc của tập đoàn Nguyễn thị.

Nguyễn Tuấn Kiệt nghe vậy cũng không bảo Tuấn Khải ra ngoài mà nói: "Video."

Lúc quay không chỉ có một chiếc camera treo trên cao bị rơi xuống mà còn có camera quay lại toàn bộ mọi chuyện xảy ra nữa, chắc chắn Tuấn Khải đã xem rồi.

Nhưng mà... Tuấn Khải càng đùn đẩy thì càng chứng minh là có vấn đề...

Tuấn Khải lại từ chối giao video lần nữa thì Nguyễn Tuấn Kiệt chẳng nói gì mà quay đầu nhìn về phía máy tính để bàn.

Tuấn Khải cứ nghĩ là trót lọt rồi không ngờ lại lập tức nghe thấy âm thanh quen thuộc phát ra từ cái máy tính anh đang ngồi...

"A a a a An Thư!!!" Đây là tiếng hét của nhân viên trong đoàn làm phim.

"Lục Vân!!!" Đây là tiếng An Thư kinh hoảng hét lên.

Con ngươi Tuấn Khải cũng sắp rớt ra ngoài rồi, anh chàng xoắn xuýt chạy đến gần màn hình của Nguyễn Tuấn Kiệt , quả nhiên đã thấy cái đoạn video vốn nên nằm trong email của anh ta đang được bật trên màn hình.

"Sao anh lại hack máy tính của em! Sao anh có thể phũ phàng thế hả!"

Anh liếc em trai mình một cái, ánh mắt kia tựa như đang nói rằng "đối phó với chú mà anh đây cần phải hack máy tính?".

Vì thế một giây sau, Tuấn Khải đau thương phát hiện ra anh trai mình đang quang minh chính đại đăng nhập vào email của mình: "Cái gì thế này! Sao anh biết mật khẩu email của em!"

Đoạn video vẫn còn đang chạy tiếp, lúc này Tuấn Khải muốn ngăn cũng đã không ngăn nổi. Anh ta chỉ có thể trơ mắt nhìn anh trai mình xem được thái độ vô cùng lo lắng của An Thư đối với Lục Vân...

"Khụ, anh nè, thật ra thì cũng chẳng có gì đâu, dù sao tên kia cũng là vì Tiểu Thư Thư nên mới bị thương! Chị ấy khẩn trương như thế cũng là chuyện bình thường..." Câu an ủi này của Tuấn Khải quả thật có chút tự vả vào miệng mình.

Nếu không có cái gì thì vừa nãy anh ta kiên quyết không cho anh mình xem là vì lí do gì?

Anh lẳng lặng xem đoạn video, sắc mặt bình thản không biểu lộ chút suy nghĩ nào.

An Thư lo lắng như vậy là vì chuyện này do cô mà ra, là vì Lục Vân là người có nhóm máu hiếm, là vì Lục Vân là người ở cạnh cô lúc cuộc đời cô tăm tối nhất...

Tuy rằng Lục Thâm cũng để lại cho cô bóng tối nhưng ít nhiều vẫn khiến cô tiếp tục sống...

Mặc dù, anh gặp cô trước Lục Vân nhưng lại bỏ lỡ mất quãng thời gian quan trọng nhất của cuộc đời cô...



Cho dù có nói nhiều lí do như thế nào đi nữa thì anh cũng không thể không thừa nhận rằng, địa vị của Lục Vân trong lòng An Thư là không thể thay thế.

*******

An Thư cầm chìa khóa xe đi về phía bãi đỗ xe của đoàn phim, cô mới giải quyết một số chuyện.

"Đứng im!!!"

An Thư đang lên kế hoạch những chuyện phải làm hôm nay thì bên tai vang lên một tiếng cảnh cáo, đồng thời bên hông cũng bị một vật gì đó cứng ngắc, lạnh lẽo dí sát vào.

Cảm giác này, là cảm giác cô quen đến không thể quen hơn được nữa.

"Xoay người, giơ tay lên!" Tên đàn ông kia lạnh lùng ra lệnh.

An Thư rất phối hợp giơ hai tay lên rồi quay người lại, sau đó cô thấy một gã đàn ông mặc áo may ô màu đen bó sát, tạng người cao lớn, mặt mũi hưng tợn đang hằm hè cầm súng đe dọa.

Bên cạnh gã cũng có một người đàn ông đang cảnh giác y như thế chĩa súng vào cô, gã thấp giọng giục: "Lên xe!"

An Thư nhìn về chiếc xe Vans màu trắng bên cạnh, trong xe còn hai gã đàn ông nữa mà cả hai gã này đều có súng, đây tuyệt đối không phải bọn bắt cóc thông thường.

Sau khi cân nhắc, An Thư xác định cô có chạy cũng không thoát nên ngoan ngoãn phối hợp, đợi tìm được cơ hội rồi thoát thân sau...

Đột nhiên, một cú đập thật mạnh táng thẳng vào đầu An Thư, chiếc kẹp tóc màu hồng bị văng ra rơi xuống đất -Đó là đồ cô mới mua giá gần một trăm triệu

Ánh mặt An Thư hơi căng ra, cô đang muốn quay lại nhặt thì tên đàn ông hung dữ kia dẫm thẳng cái kẹp tóc khiến nó nát vụn...

"Loằng ngoằng cái gì! Muốn chết à!!!" Gã đàn ông hung dữ đẩy cô một cái y như đẩy cái bao tải.

Cô hít sâu một hơi che đi sát ý ánh lên trong mắt. Cô vừa mới bước lên xe thì đã bị trói gô lại, nhưng chúng không che mắt cô lại.

"Chúng mày là ai?" An Thư bình tĩnh đánh giá bốn người này.

Dĩ nhiên, đây cũng chẳng phải hạng lưu manh đầu đường xó chợ bình thường, bốn tên này chắc hẳn cũng là người trong giới, bối cảnh cũng không hề nông...

"Người muốn xử mày! Yên tâm không chết" Gã đàn ông hung dữ đang nghịch khẩu súng trong tay âm trầm lên tiếng.

Gã tóc vàng ngồi trên ghế phó lái hưng phấn xoa xoa tay, quay đầu lại nói: "Trước khi đánh nó thì cho tôi thoải mái chút đi!"

Gã đàn ông hung dữ trợn mắt trừng tên tóc vàng: "Vậy cũng phải xem lão Đại có muốn không rồi mới đến lượt mày!"

"Ầy... hàng ngon thế này... sao lão Đại lại không muốn chứ!"

"Dạ dạ dạ... em theo sau mấy đại ca nhặt chút cơm thừa canh cặn cũng đủ rồi..." Tên tóc vàng cười hí hí, ánh mắt gã nhìn An Thư vô cùng lộ liễu.

Cô gái ngồi ghế sau da thịt trắng mịn như tuyết, gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo khiến người ta thán phục, trên người cô mặc một chiếc váy màu hồng nhạt càng khiến bản thân thêm tươi ngon, khiến người vui thích...

"Chậc chậc... yêu tinh như thế này cơ mà, khó trách sao Đại tiểu thư của chúng ta nhất định phải diệt trừ..." Tên tóc vàng lẩm bẩm.



Nghe đến đây An Thư đã biết đối phương là người của ai, Quan Tử Dao. Chẳng phải cô ta chỉ mới về một ngày trước sau.

Mấy người này rất cảnh giác, có lẽ là biết Ninh Tịch có chút thân thủ cho nên dù ở trên xe cũng không quên cầm súng chĩa về phía cô.

Cả đoạn đường đi An Thưu đều rất an phận, cô nhàn nhã nhắm mát dưỡng thần, cô thật sự rất tò mò... bối cảnh trong truyền thuyết của Quan Tử Dao rốt cuộc là như thế nào?

Chiếc xe lắc lư đi không biết bao lâu rốt cuộc cũng ngừng lại.

“Lão Đại, người Đại tiểu thư muốn đã đưa tới!" Gã đàn ông hung dữ dùng sức kéo An Thư đến trước một người.

Chính giữa phòng được đặt một cái ghế lim rất lớn, trên ghế trải một tấm da hổ thượng hạng, một gã đàn ông lưng hùm vai gấu đang trái ôm phải ấp ngồi trên đó.

Thấy An Thư được mang tới, gã đàn ông đẩy hai người đẹp dáng người nóng bỏng ra mà đứng lên đi tới đánh giá cok một cách đầy hứng thú: "Mày chính là con quỷ nhỏ chán sống, trêu chọc Đại tiểu thư của chúng ta?”

An Thư không nói gì mà điều chỉnh sắc mặt một chút sao có vẻ giống như đang sợ hãi, nhưng trên thực tế thì đang nhanh chóng đánh giá bốn phía nơi đây.

Lúc ánh mắt cô rơi vào một chiếc rương sắt cách đó không xa thì ánh mắt hơi sáng lên một chút... hừm hừm, thấy được đồ chơi rồi...

"Hỏi mày đó! Không phải nghe nói là cũng có có chút năng lực sao? Sao giờ câm rồi?" Kẻ cầm đầu thấy An Thư sợ phát run lên thì ý *** trong mắt lại lan tràn, gã miễn cưỡng đè xuống rồi hỏi đàn em đứng một bên: "Đại tiểu thư nói thế nào?"

Gã đàn ông hung dữ tiến lên cười lạnh một tiếng: "Đại tiểu thư bảo chúng ta quay cho nó mấy bộ phim đặc sắc rồi mặc cho chúng ta chơi... miễn sao cho cô ta sống là đươc”

"Ha ha ha ha ha ha... rất hợp ý tao!"" Tên đại ca kia cười lớn, đoán chừng là bình thường gã cũng làm như vậy nên nhanh chóng gọi người tới bày dụng cụ quay phim ra.

"Đại ca, anh trước đi! Để cho chúng em học tập tư thế oai hùng của anh một chút!" Gã tóc vàng ân cần vuốt mông ngựa.

Bởi vì, An Thư đang bày ra bộ dạng sợ đến mềm nhũn nên xung quanh cô chẳng có bất kì người nào canh chừng, chỉ có tên đại ca chờ không kịp mà hấp tấp cởi áo đi tới cạnh cô...

Chính là lúc này!

Khi tất cả mọi người đều mất cảnh giác...

Mẹ nó chứ, dám làm hỏng kẹp tóc của bà à!!! Muốn chơi đúng không! Bà chơi chết chúng mày luôn!

Cái khoảnh khắc gã đàn ông kia nhào tới, An Thư túm lấy eo gã rồi mò được khẩu súng của gã, sau đó cô lật tay chĩa thẳng họng súng lên trán gã. Trước khi đám người kịp phản ứng thì cô đã kéo gã cầm đầu đến cái rương mà cô chú ý hồi nãy rồi nhanh chóng lấy một một món dụng cụ nhỏ ra nhét thẳng vào mồm ép gã nuốt xuống…

Tất cả mọi chuyện chỉ phát sinh trong ba giây ngắn ngủi.

Gã tóc vàng không ngừng nịnh hót, gã cao gầy đang quay phim bằng di động, gã hung dữ đang sáng mắt lên và những tên đàn em đang cầm dụng cụ xung quanh... Tất cả đều ngây ra như phỗng!

An Thư đem cái món đồ nhỏ kia nhét vào bụng gã cầm đầu thì chẳng thèm để tâm đến gã nữa. cô quăng gã ra y như quăng một bao rác rồi chậm rãi bước tới ngồi lên cái ghế da hổ mà gã vừa ngồi khi nãy, tùy ý gác chân lên rồi lười biếng quét mắt nhìn tất cả mọi người bên dưới.

"Mẹ nó!!!"

"Con đĩ thổi này!"

"Bắt lấy cô ta!"

Lúc này đám đàn em kia cũng tỉnh táo lại, bọn chúng hô hào chạy tới vây bắt An Thư.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.