"Tuấn Kiệt, anh có sao không?."
An Thư ngồi xuống bên cạnh lo lắng hỏi.
Nguyễn Tuấn Kiệt không nói gì bàn tay rộng lớn mang đôi găng tay vươn tới nắm chặt tay cô.
“Cậu đang làm gì vậy?."
An Thư tức giận quát Khương Bạc, khi cô nhìn thấy Khương Bạc băng lại vết thương cho anh.
"Chị Dâu, tôi đang băng bó vết thương cho lão đại."
Khương Bạc nhíu mày không vui nhìn An Thư nói, hiện tại lòng của anh nóng như lửa đốt khi nhìn thấy lão đại đã vì anh nên bị thương, vậy mà An Thư còn hỏi anh làm gì, cô không thấy anh đang băng bó vết thương hay sao.
Nguyễn Tuấn Kiệt không nói gì ánh mắt hiếu kỳ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt khẩn trương của An Thư, không biết vì sao hai từ “Chị Dâu” thốt ra từ miệng Sam lại nghe thuận tai đến như vậy.
"Tôi có mắt nên nhìn thấy anh đang băng bó vết thương, nhưng anh làm như vậy không phải là cứu người mà là giết người."
An Thư nóng giận âm điệu cũng trở nên nặng nề hơn, khi nó ra những lời này.
Lúc này Nguyễn Tuấn Khải , Tư Cảnh và đám thuộc hạ đã đứng bên cạnh họ.
Tư Cảnh nghe An Thư nói vậy liền thắc mắc hỏi cô.
An Thư không quan tâm đến họ, cô vươn tay tháo bỏ miếng vải Sam vừa mới băng lại vết thương của Nguyễn Tuấn Khải, lúc này đã ướt đẫm máu quăng sang một.
Cô biết Khương Bạc làm như vậy là để giúp Nguyễn Tuấn Kiệt cầm máu cũng để tránh vết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sang-tren-bau-troi-dem/2837039/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.