Sau khi ăn trưa, học sinh trở về bảo tàng. Giáo viên thông báo trước khi trở về, mỗi học sinh sẽ nộp một bản báo cáo ghi lại kết quả về chuyến đi hôm nay. Do đó học sinh được quay lại bảo tàng để quan sát tỉ mỉ hơn và viết báo cáo. Cả khối học sinh khối mười la ó than thở.
Miêu Miêu hậm hực nhìn bốn con người đang đi cùng nhau. Lucasta nhìn lên bức tượng vua Hải Mạn đang suy tư cảm thấy như thể đang phản ánh chính tâm trạng của bản thân vậy. Bức tượng sống động đang ở ngay trước mắt cô.
- Cậu trông rất mông lung, đang nghĩ gì thế? – Sherry cất tiếng hỏi.
- Tớ tự hỏi sau này chúng ta chết rồi thì sẽ ra sao nhỉ? Linh hồn sẽ đi đâu? – Lucasta trầm tư.
- Địa ngục. – Tiểu Phong đáp.
Hai người Ken và Sherry hơi khựng nghe câu trả lời từ Tiểu Phong.
- Tớ tưởng là có thiên thần tới dẫn chúng ta đi. – Sherry phát biểu.
- Không có thiên đường bao giờ. Điều cậu nghe thấy là từ các câu chuyện cổ tích truyền tai nhau.
- Nói thế tất cả chúng ta, đặc biệt là người tuyệt vời như tớ cũng sẽ bị đày xuống địa ngục á?
- Địa ngục là nơi phân xử trắng đen tốt xấu, và trừng phạt con người. Những linh hồn sống thiện lành hoặc đã chịu đủ trừng phạt sẽ tan biến.
- Cậu dựa vào đâu mà khẳng định về địa ngục. Nói như cậu thì chẳng ai thèm xuống địa phủ nữa, thà bám víu ở nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sang-thuan-khiet/3332148/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.