Trời đã bước vào hè. Những áng mây trôi lững thững. Cái nắng nóng gắt như đổ lửa. Cái nóng không bình thường đối với nơi này. Nhiệt độ phải lên tới 40◦C. Mọi người đều hạn chế ra ngoài và ở trong nhà. Những con mèo con chó núp dưới những bóng cây, nằm ì lười biếng. Tuy nhiên, một cô bé vẫn ngồi vắt vẻo trên cành cây, vẻ mặt suy tư. Cô đang nhìn vào mặt trời mà không hề nhíu mày, mắt không chớp. Cô ấy không phải một đứa trẻ bình thường. Cô cảm nhận được điều này, nhưng chẳng dám nói với ai, ngay cả với cha mẹ của mình. Cô sợ mọi người biết cô không giống người bình thường. Tại sao cô lại sợ như vậy, cô cũng chẳng biết tại sao. Thế là cô cứ sống khép kín, luôn ở một mình, ngắm trời đất cây cỏ làm niềm vui. Bố mẹ rất lo lắng cho cô, tìm cách để cô bé chịu hòa đồng với mọi người. Cô ít nói. Cô tự ti về giọng nói của bản thân, nói đúng hơn, cô tự ti về mọi thứ của bản thân. Bạn bè cũng lớp thường bình phẩm về cô, chê bai cô, lấy cô làm đối tượng bắt nạt. Cô chỉ thở dài và ngồi yên.
Cô thích nhất ở trong căn phòng nhỏ của mình. Cô cảm thấy nó là nơi an toàn và dễ chịu duy nhất cô thuộc về. Cô không thích bất kỳ một ai bước vào căn phòng nhỏ của mình. Và không thích khách đến chơi nhà. Cô chẳng hiểu sao bố mẹ luôn niềm nở đón khách như thế.
- Lucasta, xuống chào cô đi con. Cô Mari sẽ ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sang-thuan-khiet/2887046/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.