Bình minh, mặt trời ló rạng trên biển. Các bạn trẻ ngáp ngắn ngáp dài, bụng đói meo.
- Tại sao có trận phép thuật quy mô lớn như vậy mà chưa ai phát hiện ra chúng ta nhỉ? – Bánh Bao than thở. Cậu nhìn lên thấy Tiểu Phong đứng sừng sững trước mặt cậu và đang quan sát mặt biển.
- Có khi nào chúng ta chết đói ở đây không? – Bông Xù ôm cái bụng đang réo.
- Thỏ đế, trên bầu trời có gì đó!
Lucasta liền ngước lên bầu trời:
- Trên bầu trời á? – Lucasta cố gắng quan sát kỹ lòng lo lắng. – Hình như có gì đó thật.
Ba bạn kia cũng ngạc nhiên không kém nhưng ngoài mây và bầu trời, họ không nhìn thấy gì đặc biệt.
Tiểu Phong liền lấy súng bắn lên trời. Viên đạn bay lên cao rồi rơi xuống. Không có ý nghĩa gì.
- Thỏ Đế, cậu dùng ánh sáng của cậu kiểm tra xem.
Lucasta nắm bàn tay lại, giơ ngôn trỏ và ngôn cái ra chỉ ngón cái lên trên. Một tia sáng đỏ hiện ra từ ngón cái chiếu thẳng lên trời. Cô sững người lại.
- Ủa có gì thế? – Bông Xù hỏi Lucasta.
– Có gì đặc biệt à? – Bánh Bao thêm vào.
- Các cậu nhìn xem! Tia sáng bị gãy khúc… ở đoạn đó... Tia sáng không hề chiếu thẳng thành một đường thẳng, mà thành hai đường thẳng phải không?
- Chuyện này có nghĩa gì? – Bánh Bao vẫn chưa hiểu.
- Nghĩa là chúng ta đang bị ngăn cách với thế giới bên ngoài bằng một loại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sang-thuan-khiet/2886973/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.