Đến khi Tịch Khương kéo hành lí bước vào phòng ngủ dành cho khách Tịch Ngưng lúc này cố gắng nhịn đau đi nhanh về hướng phòng ngủ của mình.
Cô mau chóng mở cửa, vào trong rồi khoá chặt cửa lại.
Vốn khi nãy trước khi cô rời đi đã mở sáng đèn nhưng bây giờ trong phòng là một mảnh tối đen như mực, Tịch Ngưng trong bóng tối không xác định được Thương Mộ Nghiêm đang ngồi ở đâu.
Đến khi cô lần mò đi tới công tắc điện.
Khi ánh sáng vừa bật lên.
Tịch Ngưng giật mình sợ hãi tới mức chân đều mềm nhũn ra, xém chút nữa nhịn không được mà hét lên một tiếng, trái tim vốn đang bình ổn thế mà thiếu một chút nữa là đã nhảy ra bên ngoài.
Cô oán hận nhìn Thương Mộ Nghiêm :"Anh đứng đây làm gì chứ?!"
Cô đưa tay vuốt vuốt ngực trái mình, vừa đau tim vừa giật mình.
Khi Tịch Ngưng vừa mở đèn điện lên, gương mặt Thương Mộ Nghiêm không biểu cảm đã đứng đối diện và im lặng cúi thấp người ngang tầm với chiều cao cô.
Đã vậy còn nhìn chằm chằm khiến cô xém chút nữa là sợ đến phát khóc.
Mặt cô tức giận mà hơi hồng lên, ánh mắt vẫn còn sự sợ hãi trong đó, cô hít một hơi sâu nhịn xuống sự sợ hãi trong lòng, nói :"Bây giờ Tịch Khương đang tắm rồi, anh mau rời đi đi!"
"Cậu ta tắm thì tắm, liên quan gì đến tôi?" Anh nhìn cô hỏi.
Tịch Ngưng nghe thấy câu này thì bực đến không chịu được, cô bắt đầu giải thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sang-noi-u-toi/3682903/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.