Giữa tháng tư, Tịch Ngưng và quản lý Brown xuống núi khi được sự cho phép của đạo diễn.
Tịch Ngưng quyết định để lại quản lý Brown ở tại thành phố Quảng Nguyên và bảo chị ấy thuê một khách sạn gần sân bay để nghỉ ngơi. Còn Tịch Ngưng thì nhận vali từ tay Chloe, muốn một mình trở về Giang Lâm.
Chị ấy cũng lo lắng với quyết định của cô, cũng không muốn để cô đi một mình, cứ luôn miệng hỏi Tịch Ngưng mình có thể theo cô không.
Cô biết Chloe là người có trách nhiệm rất cao trong công việc, nhất là từ lúc chị ấy được sắp xếp đưa đến làm quản lý cho cô, chị ấy rất sợ để cô đi một mình. Một là sợ cô có chuyện gì, hai là sợ bị cấp trên khiển trách vì để cô tuỳ tiện đi lung tung mà không quản thúc.
Tịch Ngưng nhiều năm nay đã là người có suy nghĩ thấu đáo hơn, cũng không muốn gây chuyện để Chloe phải gánh chịu.
Phải biết, tìm được một quản lý tận tuỵ trong công việc và là người thật thà như vậy thật sự rất khó. Cô cũng không xem chị ấy là quản lý của mình, mà hơn hết là coi chị ấy như là một người chị thân thiết, việc gì cô làm được rất ít khi nhờ đến chị ấy.
Tịch Ngưng vẫn là nhịn không được bộ dáng này, vỗ nhẹ tay lên
‘‘Chị đừng lo cho em, cũng chỉ là em về nhà mình thôi. Chị ở lại đây thoải mái ăn uống gì đi, đừng lo lắng cho em.’’
Nói xong, Tịch Ngưng cầm tay kéo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sang-noi-u-toi/3546114/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.