Tịch Ngưng được chuyển đến bệnh viện của chú út để tiện theo dõi tình trạng sức khoẻ của cô. Nhóm người cô chú sau đó cũng lần lượt giải tán hết để lại không gian thoải mái cho Tịch Ngưng nghỉ ngơi.
Tịch Khải đi vào trong phòng tắm lấy nước ấm, lau mặt và tay cho cô, ánh mắt cậu vẫn ảm đạm mà chứa sự lo lắng.
Vốn dĩ hôm qua vẫn còn rất vui vẻ mà đón sinh nhật cùng nhau, Tịch Khải còn đan tặng cô một chiếc áo khoác, còn chưa đợi cô mặc cho mình xem thì giừo lại yếu ớt nằm bất động trên giường rồi.
Điều hoà trong phòng rất dễ chịu, cửa sổ bằng kính sáng rực chiếu vào trong phòng, một chút ánh nắng của sáng sớm lọt vào từ giữa khe hở của khung cửa, chiếu vào trong phòng và gương mặt của cô.
Tịch Khải thấy ánh nắng chiếu lên gương mặt cô, đi tới cạnh cửa sổ, kéo rèm che ánh sáng xuống tránh tầm mắt cô.
Lúc này chú út vừa xong cuộc giải phẫu đi tới, trên người vẫn còn mặc áo blouse trắng, chú ấy mở cửa rồi vào trong phòng bệnh, cùng với Tịch Khải nói đơn giản vài câu rồi chú ấy đi tới sờ lên trán cô, sau đó nhìn lên huyết áp trên màn hình theo dõi.
Tịch Khải nhịn không được, lo lắng hỏi:’‘Chú, tại sao chị ấy vẫn chưa tỉnh vậy? Thật sự không sao chứ?’’
Chú út nghe Tịch Khải hỏi thế cũng khẽ bật cười, trả lời:’‘Thuốc mê có chút mạnh nên con bé ngủ có chút lâu, không có gì đâu, ở đây vẫn còn có chú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sang-noi-u-toi/3543203/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.