Tháng chín, Tịch Ngưng chính thức bước vào lớp mười hai.
Ngôi trường học vẫn thế, bạn bè sau khi thấy sự trở lại của cô vẫn rất nhiệt tình đón chào cô quay lại, một năm học cũng vì những người bạn này mà cô đã vui vẻ lên không ít.
Tịch Ngưng từ cấp một đến cấp ba đều ngồi cùng bàn với người bạn thân của mình, Shiloh.
Bây giờ cô vẫn ngồi cạnh với cô ấy.
Mọi thứ trở về với quỹ đạo ban đầu.
Trường cô thành phần tomboy không ít, trong lớp cũng xuất hiện vài bóng hình hệt như con trai, Shiloh có sở thích chơi bóng rổ và bóng chuyền, lại cắt tóc ngắn, nếu không biết thật sự sẽ nghĩ cô ấy chính là con trai.
Tháng 12, cuối năm.
Tịch Ngưng đã quen dần với cuộc sống như trước đây, mặc dù có nhiều lúc vẫn thường xuyên thất thần mà ngồi một chỗ yên lặng thật lâu, sau đó cũng lén lút lau nước mắt.
Cô không thể phủ nhận…
Cô thật sự rất nhớ Mộ Nghiêm.
Nhưng mà…
Bỏ đi.
Không nhắc là tốt nhất.
Thế là cô bước vào thư phòng, ở thư phòng có tổng cộng bốn chiếc tủ, một bàn học và một bộ ghế sofa. Hai kệ sách và hai tủ kính dùng để đựng huy chương và bằng khen, chính giữa là chiếc bàn học bằng gỗ cây của cô.
Trên đó có laptop và vài quyển sách tập khác nhau.
Gần đến kì thi cuối năm nên trường cho nghỉ hẳn một tuần để ôn tập.
Tịch Ngưng mở đèn lên, vì không muốn bản thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sang-noi-u-toi/3541508/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.