Tịch Ngưng vừa trò chuyện vừa chỉnh lại tóc mái cho anh,
Thương Mộ Nghiêm không phản kháng, chỉ cúi đầu để cô dễ chỉnh lại tóc cho mình
Khi cô chỉnh tóc cho anh xong nhẹ giọng nói bên tai anh:’‘Để em giúp anh chụp một tấm.’’ Nói xong, cô cong môi cười ngọt ngào với anh.
‘‘Được.’’
Tịch Ngưng lấy máy ảnh đang được đeo trên cổ tay mình ra, ấn ấn cái gì đó lên màn hình máy ảnh, lùi về sau tầm năm bước chân.
Nâng máy ảnh lên, trong miệng bắt đầu đếm:’‘3…2…1.’’
Vài tiếng “Tách” liên tục vang lên, khi cô nhìn vào tấm ảnh mình vừa chụp, thật sự không khỏi kinh ngạc với nhan sắc này.
Cô chỉ chụp nửa thân người anh.
Thương Mộ Nghiêm mặc áo Tốt Nghiệp, trên đầu đội nón cử nhân, mái tóc đen ngắn bồng bềnh rủ xuống xương chân mày, dáng người cao ráo to lớn, một tay ôm bó hoa, tay còn lại buông thỏng xuống, khí chất trầm ổn trưởng thành, gương mặt không lộ ra cảm xúc gì, nhìn chằm chằm vào ống kính máy ảnh, khoé môi hơi cong lên, cực kì…cực kì có sức mê hoặc!
Từng đường nét trên gương mặt đẹp tới mức gần như hoàn hảo, đôi mắt đen và hốc mắt sâu, chiếc mũi cao thẳng, đôi môi mỏng kéo thành một đường thẳng, xương quai hàm mạnh mẽ rõ ràng, phía dưới là yết hầu, vừa gợi cảm lại quyến rũ cực kì.
Nhưng mà, ánh mắt lại có gì đó dịu dàng hơn thường ngày. Nhưng Tịch Ngưng thật sự không thể nhận ra chi tiết nhỏ bé này.
Cô cong môi nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sang-noi-u-toi/3537339/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.