Từ trước đến nay, ngoại trừ Cố Quyền ra thì Tịch Ngưng là người đầu tiên dám trêu chọc anh như thế này.
Nhưng anh lại không thể làm gì khác, anh cảm thấy, tất cả sự kiên nhẫn của mình đều đặt hết lên người Tịch Ngưng, anh chưa từng dỗ dành ai, cảm thấy nước mắt chính là sự yếu đuối, là sự phiền phức lớn nhất, những người đứng được trước mặt anh mà khóc chắc chắn không có lần thứ hai lặp lại, bởi vì Thương Mộ Nghiêm thật sự sẽ dùng lời lẽ tàn nhẫn mà cảnh cáo họ.
Anh sẽ lạnh lùng nói:’‘Muốn khóc thì cút chỗ khác, đừng làm phiền tôi.’’
Nhưng đến khi gặp được cô, thấy cô khóc lồng ngực anh đã nhói lên một cái, cảm giác như có bàn tay vô hình nào đó bóp chặt lấy trái tim anh. Anh lần đầu tiên biết đối xử dịu dàng trước một người đang khóc, sẽ vì một người mà lau nước mắt cho họ, cũng không chê người đó yếu đuối, càng không chê người đó gây phiền phức.
Người đó là Tịch Ngưng.
Từ sau lần Tịch Ngưng đến Thành phố Thành Châu thấy vết thương trên mặt anh, cảm xúc nơi con tim đã rung động mãnh liệt tới mức anh thật sự phát hiện.
Anh của trước đó tâm tư vô cùng phức tạp, vừa xem cô là một đứa em gái lại không muốn xem cô là em gái. Cảm xúc hỗn loạn đó Cố Quyền đã nhạy bén phát hiện.
Nài nỉ nửa ngày trời Thương Mộ Nghiêm mới nói cho anh ta biết mọi chuyện. Cố Quyền kinh ngạc một lúc, cất giọng không thể tin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sang-noi-u-toi/3514152/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.