Nhìn thấy cảm xúc cô càng trở nên nặng nề thì Thương Mộ Nghiêm không nhắc đến nữa.
Ăn xong bát cháo Tịch Ngưng uống ly nước lọc, đứng dậy tìm di động và áo khoác mình.
Thương Mộ Nghiêm hiểu ra cô tính làm gì. Anh nhìn đồng hồ, bước tới nắm cổ tay cô, nhíu mày nói:’‘Gần một giờ sáng rồi, ngủ ở đây một đêm đi.’’
‘‘Hả?’’ Cô cười khẽ:’‘Không phiền phức đến thế chứ?’’
Anh nghiêm túc nhìn cô, chắc chắn nói:’‘Không phiền.’’
Tịch Ngưng cúi đầu nhìn xuống cổ tay mình, mím môi trong sự ngổn ngang.
Cô để ý từ nãy tới giờ Thương Mộ Nghiêm rất hay đụng chạm cô, nắm tay cô, lau miệng cho cô, vén tóc cho cô, cô còn ảo giác tới mức mà còn thấy rằng lời nói của anh nhỏ nhẹ dịu dàng hơn rất nhiều.
Nhưng khi nhìn đến gương mặt anh, ý lạnh lùng vẫn như cũ.
Đúng là cô thích quá thành ra ảo tưởng rồi.
Đôi mắt lạnh băng đó không thể thích người khác được.
Cô tự giải thích rằng có lẽ là vì tâm trạng cô đang không tốt, nên Thương Mộ Nghiêm xuất phát từ lòng thương người của bạn bè mà đối xử với cô nhẹ nhàng hơn một chút.
Có thể là như vậy.
Tịch Ngưng nhìn anh, hỏi lại:’‘Em ở lại đây…anh có khó chịu không?’’
Anh nghe lời này trong lòng lại khó chịu hẳn lên. Ở cạnh cô một khoảng thời gian, khi tâm trạng Tịch Ngưng không ổn định thường rất thích né tránh người khác, sự giúp đỡ của họ cô lại thấy bản thân như gây thêm phiền phức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sang-noi-u-toi/3511747/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.