Tối hôm đó cô trở về vẫn trò chuyện với anh như ngày thường, nhắc nhở anh nên ăn uống tuân theo chế độ ăn uống mà bảo sĩ bảo cô liệt kê ra.
Dặn dò anh vài câu cũng bảo anh đi ngủ sớm, còn mình thì làm bài tập mà hôm trước còn chưa kịp hoàn thành.
Tầm vài tiếng sau đó Tịch Khương từ Tập Đoàn Tịch Thị trở về, dáng vẻ có chút mệt mỏi mà vào phòng bếp rót một cốc nước để uống, trùng hợp là khi đó nước trên phòng cô cũng hết, muốn đi xuống pha thêm một ly cà phê.
Nhìn thấy cô, Tịch Khương bỏ qua vẻ mệt mỏi, cười một cái, giọng châm chọc hỏi:’‘Chịu về rồi à?’’
Tịch Ngưng khẽ cười một cái:’‘Không muốn em về sao?’’
Tịch Khương cười đầy ẩn ý:’‘Em với Mộ Nghiêm có gì không? Từ hôm đi biển về tới giờ anh quên hỏi.’’
Vẻ mặt cô điềm tĩnh, khó hiểu hỏi:’‘Có gì là có gì? Em và anh ấy là bạn bè bình thường mà.’’
Mày Tịch Khương nhíu lại:’‘Phải bạn bè thật không?’’
Tịch Ngưng nhìn anh trai mình:’‘Anh không tin à?’’
Tịch Khương trợn mắt nhìn cô, ngay lập tức phủ nhận:’‘Làm gì có! Thì anh chỉ hỏi cho chắc thôi.’’
‘‘Bạn bè với nhau, mệt thì ngủ dựa đầu vào nhau thôi chứ có sao đâu?’’. Thách thá𝓷h tì𝑚 được ﹎ TR𝓾 𝙈TRUY𝙚𝐍﹒V𝓷 ﹎
Tịch Ngưng nghe ra ý châm chọc của Tịch Khương, lườm anh ấy một cái
Tịch Ngưng đổ đá rồi đổ cà phê vào ly, quay đầu lạnh nhạt nói:’‘Anh cũng nên nghỉ ngơi sớm đi. Thức khuya coi chừng hói đầu không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sang-noi-u-toi/3505821/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.