Tịch Ngưng ảo não, chậm chạp mà từ từ mở cửa bước xuống xe, cả hai cùng nhau tiến vào cửa lớn của dinh thự.
Khi cô và anh vừa bước đến cửa của dinh thự rộng lớn thì đã có một người đàn ông đứng ngay vị trí cửa mà đợi chờ họ, trên môi ông ấy nở nụ cười hiền hoà và ấm ám.
Tịch Ngưng nhìn người đàn ông đó, theo bản năng mà cúi đầu chào ông ấy một cái. Người đàn ông đó cũng không nói gì, cúi đầu chào cô, ánh mắt chỉ hơi tò mò mà nhìn cô tầm khoảng ba giây sau đó lại dời mắt đi.
Ông ấy nhìn gương mặt được dán vết thương của anh tầm vài giây.
Sau đó cúi đầu cung kính chào Thương Mộ Nghiêm:’‘Đại Thiếu Gia.’’
‘‘Ông bà nội tôi đâu rồi?’’ Giọng của anh lạnh lùng vang lên.
Ông ấy khẽ đáp:’‘Trời về đêm gió rất lạnh, bây giờ lão gia và lão phu nhân đang ngồi trong phòng khách lầu hai rồi ạ.’’
Thương Mộ Nghiêm gật đầu, nhàn nhạt nói:’‘Sắp xếp cho tôi thêm một căn phòng.’’
Nói xong Thương Mộ Nghiêm lại quay mặt nhìn cô, trầm giọng nói:’‘Đi thôi.’’
Bước chân anh thon dài vững vàng rời đi, Tịch Ngưng lúc này mới nhìn rõ người đàn ông trước mặt, trong mắt có ánh sáng, dưới môi có sự ngọt ngào nở một nụ cười nhìn ông ấy, giọng nói dễ nghe nói:’‘Chào chú ạ.’’
Trương Quản Gia nhìn bóng lưng cô gái trẻ được Thiếu Gia họ dẫn về, trong lòng có vô vàn câu hỏi không có lời giải.
Cách đây mười phút trước ông ấy mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sang-noi-u-toi/3503911/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.